- Đại ca, không nghĩ tới có nhiều lương thực như vậy, chỗ này đủ để chúng ta ăn rất lâu! Lý Quỳ Vân cười to nói.
Trên mặt Lý Khuê Mộc cũng có một tia tươi cười.
Ông ta phụ trách khu vực này an toàn ổn định, phía trên cũng phân phối một ít lương thực cho ông ta, chỉ là những thứ này hiển nhiên không thể thỏa mãn khẩu vị của ông ta.
Ai cũng biết, ở thế giới này lương thực tuyệt đối là tài nguyên khan hiếm nhất.
Phanh!
Đang nói, bỗng nhiên trước cửa truyền đến một đạo tiếng vang, sau đó cửa lớn lại bị đá văng ra.
"Ai lớn mật như vậy?"
“ Dám ở chỗ này đạp cửa? Không biết nơi này là chỗ ở của đội trưởng Lý sao?"
......
Bên trong biệt thự còn có hơn mười người khác, nghe được tiếng cửa, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ khó có thể tin.
Lúc trước Lý Khuê Mộc còn lập uy một lần, biểu hiện ra thủ đoạn thần thoại, chấn nhiếp rất nhiều người, tin tức này đã sớm truyền khắp chung quanh.
Nhưng hiện tại mới qua chưa đầy một giờ đã có người dám tiến lên tìm phiền toái!
Cửa lớn bị đá văng ra, Diệp Tinh cùng Giang Lam Thành trực tiếp đi vào.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, sau đó Lý Khuê Mộc cùng Lý Quỳ Vân đi ra.
- Giang Lam thành! Lý Quỳ Vân nhìn Giang Lam Thành, sắc mặt âm trầm nói: "Giang Lam Thành, lá gan của ông lớn ra sao, dám tới nơi này làm loạn?"
Lúc này Lý Quỳ Vân trong lòng có nghi hoặc, lúc trước Giang Lam Thành còn tất cung tất kính, không dám đắc tội với anh ông ta, nhưng hiện tại lại không sợ hãi chút nào.
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Diệp Tinh bên cạnh Giang Lam Thành.
Thế nhưng, Diệp Tinh nhìn thế nào cũng không giống loại người có thực lực.
" Ông chính là Lý Khuê Mộc ở tiểu khu Thư Hương phế đi hai chân em trai tôi? Diệp Tinh nhìn Lý Khuê Mộc, khuôn mặt âm trầm nói.
"Tiểu khu Thư Hương? Chính là thằng oắt con dám cùng ta yêu cầu?" Lý Khuê Mộc nhìn Diệp Tinh, lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ mày tới nơi này là vì thằng nhãi mà ra mặt?"
"Ông nói đúng đấy." Diệp Tinh khuôn mặt lạnh như băng, trực tiếp đi về phía trước.
Thấy Diệp Tinh như thế, sắc mặt Lý Khuê Mộc cũng âm trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ranh con, chỉ sợ mày không có bản lĩnh này đâu."
Ầm ầm!
Tay phải ông ta huy động, linh lực cường đại bộc phát, chợt đánh về phía Diệp Tinh.
- Thằng nhãi này thật sự là muốn chết, dám tới tìm đội trưởng Lý nói chuyện!
- Có lẽ hắn chưa từng thấy qua thực lực của đội trưởng Lý!
“Không có người nào ngăn cản sao."
......
Mọi người trong biệt thự nhìn Diệp Tinh, trong mắt có kinh ngạc.
- Thằng ranh này, mày dám trêu chọc anh tao à? Lý Quỳ Vân nhìn Diệp Tinh, khóe miệng lộ ra một tia khinh thường, cười nói.
Ông ta là em trai ruột của Lý Khuê Mộc, hoàn toàn biết thực lực của anh mình rốt cuộc mạnh đến bao nhiêu!
Cho dù là biệt thự này cũng có thể nhanh chóng bị Lý Khuê Mộc phá thành một mảnh phế tích.
Thế nhưng, nụ cười trên mặt ông ta vừa mới xuất hiện lại ngưng đọng lại.
Đông đảo linh lực ngưng tụ, dưới sự khống chế của Lý Khuê Mộc hướng Diệp Tinh tập kích, muốn trói buộc hắn.
Thế nhưng, linh lực còn chưa tới, lại hoàn toàn không khống chế được.
"Cái gì?" Lý Khuê Mộc sắc mặt khẽ biến, ông ta cảm thấy mình không khống chế được linh lực.
- Ầm ầm!
Sắc mặt Lý Khuê Mộc ngưng trọng, tay phải nắm chặt, một đạo lôi điện xuất hiện, sau đó tập kích Diệp Tinh.
Lôi điện nổ vang, tựa như trời phạt, đây là công kích trong truyền thuyết!
Mọi người ở đây nhìn thấy đạo lôi điện này, trên mặt đều lộ ra vẻ kính sợ.
"Ầm ầm!"
Thế nhưng, Diệp Tinh lại căn bản không để đạo lôi điện này vào mắt, tay phải nắm chặt, lôi điện này trực tiếp từng tấc đứt gãy ở trong lòng bàn tay hắn.
"Làm sao có thể?" Lý Khuê Mộc trên mặt cũng không cách nào bảo trì bình tĩnh, kinh hãi nói ra.
Đạo lôi điện này của ông ta ngay cả núi cũng có thể dễ dàng đánh nát, thế mà llại đối với Diệp Tinh không có bất kỳ thương tổn gì.
- Lý Khuê Mộc, đây là tất cả những gì ông có sao? Diệp Tinh lạnh lùng nói, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này sắc mặt Lý Khuê Mộc rất khó coi.
"Đáng chết, thanh niên này thực lực sao lại mạnh như vậy? Hắn có được bảo vật gì vậy? Không phải nói mình mới là thực lực cường giả mạnh nhất hiện tại sao?"
Ánh mắt ông ta chuyển động một chút, cước bộ vừa động, chuẩn bị rời đi.
Ầm ầm!
Thế nhưng, trong nháy mắt một cỗ linh lực vô cùng khổng lồ đánh úp lại, áp bách thân thể của ông ta, Lý Khuê Mộc chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể của mình tựa hồ đều bị áp bách, hô hấp đều xuất hiện vấn đề rất lớn.
- Phanh!
Diệp Tinh đi tới, một cước đá ra.
"Rắc rắc!"
Một đạo xương cốt bị gãy khiến da đầu người ta tê dại vang lên, Lý Khuê Mộc chỉ cảm thấy xương cốt trên ngực mình bị gãy rất nhiều cái, đau nhức truyền đến, ông ta nhất thời nhịn không được kêu la thảm thiết.
- Lý Khuê Mộc, ông có còn cảm thấy tôi có thực lực thay em trai tôi ra mặt nữa hay không? Diệp Tinh sắc mặt lạnh như băng, lại đá ra một cước nữa.
Lý Khuê Mộc trên mặt tràn đầy thống khổ, muốn tránh né, nhưng không có khả năng làm được, thân thể ông ta lại bay ngược ra ngoài.