"Cót két." Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra, sau đó Húc Hồn đi vào.
Anh ta nhìn Diệp Tinh, nói: "Diệp Tinh, còn vài phút nữa là đến đích."
"Được." Diệp Tinh gật đầu.
Hai tháng đã trôi qua.
Không gian trận truyền tống khổng lồ hiện lên, sau đó máy phi hành bay ra, đám người Diệp Tinh đều đi ra.
Lúc này nơi này đã có một cô gái đang chờ đợi.
Cô gái này mặc áo giáp màu tím, trên mặt còn có bí văn kỳ bí màu tím, sau lưng lại có một đôi cánh chim màu trắng.
- Ngươi chính là Diệp Tinh đến cầu sư phụ ta chữa bệnh?
Cô gái nhìn Diệp Tinh một cái, lại nhìn Lâm Tiểu Ngư trong ngực hắn, sắc mặt mang theo một tia lạnh lùng, nói: "Sư phụ ta đã thật lâu không có ra tay cứu trị người khác, hiện tại sư phụ phá lệ thiết lập khảo nghiệm, ta ở chỗ này nói một câu, khảo nghiệm này rất khó, thậm chí bất tử cảnh cũng rất khó thông qua, ngươi có thể lựa chọn từ bỏ. Nếu không, có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với tu luyện của ngươi. "
“Dẫn đường đi." Diệp Tinh lắc đầu nói, trong mắt không có chút biến hóa nào.
"Xem ra rất tự tin." Cô gái gật gật đầu, không nói gì nữa, trực tiếp nói: "Đi theo ta."
Sau đó cô ta đi về phía trước, mấy người Diệp Tinh vội vàng đi theo.
Ở một nơi xa xôi, từng tòa cung điện thật lớn sừng sững, lúc này cao nhất không thể nghi ngờ là khu vực trung gian, cung điện khổng lồ cắm thẳng lên trời, phía trên điêu khắc từng bí văn kỳ bí, tản ra khí tức vô cùng cổ xưa.
Đạo chủ Quang Huyên, rất lâu trước kia đã trở thành đại đạo chi chủ, so với đạo chủ Lăng Hằng còn thành danh sớm hơn.
Rất nhanh, mấy người đi tới trước cung điện khổng lồ kia, lúc này bên trong cung điện còn có chín bậc thang thật lớn, trên mỗi một bậc thang đều tản ra dao động mờ mịt, hơn nữa còn hoàn toàn bất đồng, vô cùng kỳ dị.
" **Diệp Tinh, ngươi đi theo ta, ba người các ngươi cấm tiến vào cung điện." Cô gái kia ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía đám người Húc Hồn.**
**Diệp Tinh, ngươi đi theo ta, ba người các ngươi cấm tiến vào cung điện." Cô gái kia ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía đám người Húc Hồn.**
- Anh Diệp Tinh, cố lên! Viên Viên nhìn Diệp Tinh, nắm tay cổ vũ.
"Diệp Tinh, chúc ngươi thành công." Húc Hồn cũng nói.
Diệp Tinh gật gật đầu với bọn họ, sau đó lại đi theo phía sau cô gái kia, đi vào trong cung điện thật lớn.
"Nhìn kìa, đó là... Diệp Tinh!"
“Là thiên tài tuyệt thế mấy trăm triệu năm mới xuất hiện ở thành Thời Không sao? Ở đâu?"
“Chính là đi theo phía sau Vũ Tình sư tỷ kìa, còn ôm một cô gái đó.”
“Sư phụ Quang Huyên thuộc về điện Hồn Thiên, Diệp Tinh tới nơi này làm cái gì?"
“Không rõ lắm. ”
......
Đi vào trong cung điện, nhất thời có từng ánh mắt nhìn về phía Diệp Tinh.
Mọi người nhìn Diệp Tinh, trong mắt đều có một tia tò mò.
Giai đoạn hiện tại Diệp Tinh là thiên tài hư không cảnh cường đại nhất của nhân tộc nên có rất nhiều người biết.
Lúc này trong tay bọn họ còn cầm một vài dược thảo, linh quả, hình như đang thí nghiệm cái gì đó.
Diệp Tinh không có nhìn những người này, ánh mắt một mực ở trên người Lâm Tiểu Ngư, chậm rãi luyện hóa quả Thánh Tâm.
Đi trong cung điện khổng lồ, qua hơn nửa giờ, bọn họ rốt cục đi tới trước một tòa cung điện.
"Sư phụ ở bên trong, nhớ kỹ, nhất định phải cung kính." Cô gái dặn dò.
Cô ta mang theo Diệp Tinh đi vào.
Đi vào trong cung điện, Diệp Tinh rốt cục nhìn thấy một người.
Đó là một người phụ nữ tướng mạo tuyệt mỹ, tóc dài, làn da màu lam nhạt, trên trán còn có bí văn kỳ bí.
Thân cao đại khái chỉ có 1m6, trên người mặc áo giáp màu tím, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tinh.
Tuy rằng đơn giản như vậy, thế nhưng Diệp Tinh lại cảm thấy ý thức của mình nổ vang, phảng phất như đang đối mặt với một phiến thiên địa.
- Thực lực khủng bố quá!
Diệp Tinh cả kinh trong lòng.
Tính ra hắn cũng nhìn thấy vài vị đại đạo chi chủ rồi, thế nhưng những người khác lại chưa từng cho Diệp Tinh cảm thụ như vậy.
"Đạo chủ Quang Huyên này là người đại đạo chi chủ cực kỳ cổ xưa của nhân tộc, không biết so với thầy ai mạnh hơn?"
Đạo chủ Lăng Hằng mạnh hơn cung chủ Hạo Nguyên, thế nhưng ở trước mặt Diệp Tinh vẫn luôn thu liễm uy áp, cho nên Diệp Tinh không xác định được ông ấy và đạo chủ Quang Huyên ai mạnh hơn.
"Diệp Tinh." Đạo chủ Quang Huyên nhìn về phía Diệp Tinh phía dưới, nhẹ giọng nói.
– Bái kiến đại đạo chi chủ! Diệp Tinh không dám do dự, vội vàng cung kính nói.
"Chuyện của ngươi Lăng Hằng đã nói với ta rồi, không thể không nói, Lăng Hằng thật coi trọng đệ tử là ngươi." Đạo chủ Quang Huyên lạnh nhạt nói.
Giọng nói của bà ta rất mềm mại, nhưng âm thanh vô cùng lạnh lùng.
Diệp Tinh im lặng, đối với ân tình của đạo chủ Lăng Hằng hắn chỉ có ghi nhớ trong lòng, chờ về sau có cơ hội nhất định báo đáp.
"Ta vốn không có ý định ra tay cứu chữa người khác, nhưng nếu đã đáp ứng Lăng Hằng, thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi hoàn thành khảo nghiệm ta đặt ra." Đạo chủ Quang Huyên nhìn Diệp Tinh, tiếp tục nói.
"Đại nhân cứ việc phân phó." Diệp Tinh cung kính nói.
Đạo chủ Quang Huyên đứng lên.
Vụt!
Bà ta vung tay lên, trong nháy mắt mấy người trong cung điện đều biến mất.
Một lần nữa xuất hiện, họ xuất hiện ở bên ngoài cung điện khổng lồ.
Ở chỗ này, có chín bậc thang thật lớn, trên mỗi một bậc thang đều tản ra dao động mờ mịt, vô cùng kỳ dị.
Chính là bậc thang thần kỳ Diệp Tinh nhìn thấy khi vừa mới tới cung điện.
"Anh Diệp Tinh." Xa xa, mấy người Húc Hồn, Viên Viên đều ở đây, Viên Viên thấy Diệp Tinh, nhất thời kích động phất tay nói.