Bị đòn tấn công này đánh trúng, cơ thể Diệp Tinh lập tức bay ra ngoài, trên khóe miệng thậm chí còn có máu tràn ra.
“Haha.” Mặc dù bị tấn công, nhưng trên mặt Diệp Tinh lại tràn ngập vẻ kích động.
“Hóa ra là như vậy.” Tay phải của hắn vung lên, sau đó khống chế chín trăm chín mươi chín trường kiếm tiếp tục bay lượn, có điều gần như nháy mắt đã trở nên rất lưu loát.
Giống như một người trước đây chỉ chạy một cách rất bình thường nhưng nháy mắt lại trở thành một vận động viên điền kinh.
Vút!
Công kích trong không gian tản ra mãnh liệt, dưới kiếm trận của Diệp Tinh, vậy mà người đàn ông mặc giáp đen liên tiếp bị đánh lui, khó giữ được trạng thái của lúc trước.
“Cái gì? Kiếm trận Bách Huyền của ngươi đạt tới trạng thái cực kì hoàn mỹ rồi?” Sắc mặt người đàn ông mặc giáp đen hơi thay đổi.
Lúc vừa mới chiến đấu kiếm trận Bách Huyền của Diệp Tinh vẫn chưa đột phá.
“Kết thúc đi!”
Trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ hung ác.
Thúc giục kiếm trận, tản ra dao động ngút trời, bao phủ lên toàn bộ cơ thể người đàn ông giáo đen.
Mười giây sau, không gian khôi phục lại vẻ yên tĩnh, lúc này chỉ còn Diệp Tinh im lặng đứng đó.
“Kiễm trận Bách Huyền cực kì hoàn mỹ cần phải nắm giữ được điểm cân bằng, trước đó mình vẫn luôn muốn nắm giữ nhưng lại không làm được, nhưng lại đột phá ở đây.”
Trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ tươi cười.
Dựa vào thực lực của hắn, cho dù kiếm trận Bách Huyền không đột phá hắn cũng có thể đánh bại người đàn ông giáp đen, trước đây Hỗn Vũ chưa vượt qua được tầng sáu đã thành công, tất nhiên hắn chẳng có vấn đề gì.
Mà sau khi kiếm trận Bách Huyền đột phá, hắn nhanh chóng giành được thắng lợi.
Bỗng nhiên, người đàn ông giáp đen lại lần nữa xuất hiện trong không gian.
Ông ta nhìn Diệp Tinh, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Chúc mừng người, Diệp Tinh, đã đánh bại ta thành công, giờ ngươi có thể nhận được một trăm triệu điểm Thời Không và mười cơ hội truyền thứ tháp đại đạo Tam Thiên.”
Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh lộ vẻ cực kì vui mừng.
Cho dù là một trăm triệu điểm Thời Không hay cơ hội truyền thừa tháp đại đạo Tam Thiên, đều là một thu hoạch cực kì lớn.
“Ban đầu mình còn hâm mộ Hỗn Vũ đánh bại được ảo ảnh Đạo Tắc Cảnh này, nhưng giờ mình cũng làm được rồi!” Diệp Tinh không nhịn được mà nhớ tới tình cảnh lúc mới bước vào thành Thời Không.
Vút!
Một luồng dao động lóe lên, sau đó bóng dáng hắn biến mất.
...
“Diệp Tinh đánh bại ảo ảnh Đạo Tắc Cảnh cung Huyền Vũ rồi.”
“Rất bình thường, có thể xông qua tầng thứ sáu Tháp Đăng Thiên, vậy thì đánh bại ảo ảnh Đạo Tắc Cảnh đó cũng chẳng có gì khó.”
“Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nhận tộc của chúng ta xuất hiện hẳn hai thiên tài tuyệt thế, rất tốt.”
Các tồn tại cường đại nhanh chóng nhận được tin tức, thậm chí những người trước đây chẳng quan tâm tới Diệp Tinh cũng biết tới cái tên này.
...
Trong một cung điện ở lục trọng thiên, Lư Vân Đạt đang lặng lẽ ngồi khoanh chân, anh ta nhìn bí tịch trước mặt, thỉnh thoảng vung trường côn.
Từng dao động không gian, dao động hệ phong không ngừng tản ra, tốc độ nhanh tới cực hạn.
Thi triển vài đường, Lư Vân Đạt dừng lại.
“Haha, tiến vào thế giới thất lạc mười mấy năm, mình đã gặp được một cơ duyên cực lớn, giờ đây lại tìm hiểu bí tịch này, mình cũng càng được tiếp xúc nhiều hơn với Đạo Tắc Không Gian và Đạo Tắc hệ Phong.”
Lư Vân Đạt mừng thầm, thời gian mười năm, lúc anh ta làm nhiệm vụ cũng gặp được cơ cực lớn, nếu không cũng sẽ không thể xông lên được tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên.
“Ting!”
Trong lúc anh ta đang hưng phấn xem bí tịch, bỗng nhiên đồng hồ trên tay kêu lên.
“Chủ nhân, có tin tức truyền tới, Diệp Tinh liên tục vượt qua được tầng thứ năm, tầng thứ sáu Tháp Đăng Thiên.” Một ảo ảnh nhỏ nhỏ trên đồng hồ xuất hiện, ảo ảnh nhìn Lư Vân Đạt vội vàng nói.
“Tầng thứ sáu?” Nghe vậy, Lư Vân Đạt lập tức đứng dậy, trong mắt lộ ra vẻ khó tin: “Sao có thể? Mới mười năm mà thôi, Diệp Tinh lại xông qua được hai tầng nữa?”
Hắn mất mười năm mới xông lên được tầng thứ ba, tầng thứ tư, mà Diệp Tinh đã xông lên được tầng thứ năm, tầng thứ sáu!
Càng lên cao Tháp Đăng Thiên độ khó càng tăng, vượt qua tầng thứ năm chắc chắn độ khó sẽ cao hơn tầng thứ tư, càng đừng nói tới tầng thứ sáu.
Nhớ tới trước đây bản thân mình hỏi Diệp Tinh có thể xông lên được tầng thứ năm không, dáng vẻ Diệp Tinh rất tự tin, Lư Vân Đạt nắm chặt nắm đấm.
“Ta vừa mới xông lên tầng thứ tư, ngươi đã lại dẫn trước ta hai tầng.”
Anh ta cho rằng cách biệt của bản thân và Diệp Tinh đã rất nhỏ, nhưng bỗng nhiên lại bị kéo ra một khoảng lớn tới vậy.
ĐÚng vào lúc này, bỗng nhiên ảo ảnh nhỏ bé lại nói tiếp: “Chủ nhân, Diệp Tinh đánh bại ảo ảnh Đạo Tắc Cảnh cung Huyền Nguyên rồi, giành được một trăm triệu điểm Thời Không và mười cơ hội truyền thừa tháp đại đạo Tam thiên.”
“Đánh bại ảo ảnh Đạo Tắc Cảnh sao?” Lư Vân Đạt thầm nói.
Có điều anh ta không cảm thấy có gì kì lại, có thể xông lên tầng thứ sáu Tháp Đăng Thiên tất nhiên có thể đánh bại ảo ảnh Đạo Tắc Cảnh.
Lúc này trong mắt Lư Vân Đạt không hề có sự chán nản, ngược lại còn tràn ngập chiến ý.
“Như vậy mới tốt, Diệp Tinh, Hỗn Vũ có hai người làm mục tiêu của ta, ta mới có thêm động lực!”
...