Vậy mà Diệp Tinh lại là nhà đầu tư phim điện ảnh mà cô thích nhất?
“《Giới Nguyên Châu》do Diệp Tinh đầu tư? Vậy kiếm được mấy tỷ đều trong tay Diệp Tinh?” nghĩ một lát, Chu San không nhịn được hỏi.
Trước đây cô còn căn cứ vào doanh thu phòng vé mà tính lợi nhuận.
“Ừm.” Hạ Lâm gật đầu.
“Diệp Tinh, giá trị con người mấy tỷ...” Chu San tim mình không nhịn được mà nhảy lên.
Vậy mà bên cạnh cô lại có một phú hào đỉnh cấp như vậy.
Lúc này mặt Chu Lãnh Huyên cũng ngập vẻ kinh sợ.
Giá trị con người trăm triệu cô căn bản không để vào mắt, nhưng tài phú mấy tỷ, điều này khiến cô hoàn toàn bị dọa sợ.
“Không biết phía chị bọn họ có biết việc của Diệp Tinh không?” Cô và mẹ sống cùng nhau, rất ít khi tới Chu gia, có một vài tin tức không hiểu rõ lắm.
Cho dù tập đoàn Chu thị bọn họ cũng chỉ là xí nghiệp chục tỷ mà thôi, nhưng đây là do Chu gia bọn họ nhiều đời cố gắng mới làm được.
“Ông chủ nhiều tiền quá.” Trên một chiếc bàn khác, trong lòng Tiền Giai Giai thầm nói.
“Chẳng trách ông chủ rất ít khi tới tiệm thú cưng.”
Đối với cô ta mà nói, tiệm thú cưng một ngày có thể kiếm ít nhất mấy trăm ngàn đã là nhiều lắm rồi, nhưng đối với Diệp Tinh mà nói, tiệm thú cưng này căn bản không đáng nhắc đến.
...
Bên cạnh đại học Thượng Hải, lúc này Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư đang cùng nhau ăn cơm.
“cái này cho em.” Diệp Tinh gắp một miếng thịt bò cho Lâm Tiểu Ngư.
“Ngon.” Lâm Tiểu Ngư nếm một miếng, cười hì hì nói.
“Nhưng em cảm thấy vẫn là kém Diệp Tinh anh nấu một chút.”
Nhớ tới tay nghề nấu ăn của Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư cảm thấy nước miếng của mình không nhịn được mà ứa ra.
“Hôm nay không mua thức ăn, ngày mai mua một chút sau đó nấu cho em ăn.” Diệp Tinh cười nói.
“Được.” Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói: “Tay nghề của em dạo này cũng tăng lên rồi, cho anh nếm thử tay nghề của em một chút.”
Hai người ăn cơm giống như một đôi yêu nhau bình thường, không biết đây là khung cảnh mà kiếp trước Diệp Tinh tha thiết mơ ước tới chừng nào.
Ăn cơm xong, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư đi dạo một vòng trong đại học Thượng Hải, sau đó đưa cô về kí túc.
Mà Diệp Tinh quay trở về căn phòng lần đầu tiên mình thuê.
“Hửm? Ba hạt giống thần bí này nảy mầm rồi?” Diệp Tinh nhìn ba chậu hoa trước mặt.
Hắn lấy được ba hạt giống trên bờ ruộng nhà Đàm Nguyên Nguyên, sau đó trồng ở đây, lúc này vậy mà ba hạt giống đã nảy mầm.
“Tốc độ sinh trưởng nhanh quá!”
Bỗng nhiên, trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia chấn động.
Hiện giờ thực lực của hắn rất mạnh, lực cảm nhận nhạy bén tới mức nào? Vậy mà hắn lại cảm nhận được ba hạt giống này đang từ từ lớn lên, tốc độ lớn này so với thực vật bình thường nhanh hơn gấp mười lần!
“Hơn nữa cái cây này đang hấp thụ linh lực?”
Hắn cảm nhận được một ít linh lực trong không khí đang không ngừng bị hút mất.
Hạt giống trước mặt vô cùng thần bí, Diệp Tinh căn bản chưa từng nhìn thấy.
Hôm nay mình ở đây, xem xem cái cây này có thể xảy ra biến hóa gì?” trong lòng hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, một đêm đã mau chóng trôi qua.
Việc đầu tiên sau khi dậy là Diệp Tinh đi tới trước chậu hoa, lúc này trong chậu hoa biến hóa cực lớn, hạt giống màu đen đó không thấy nữa, xuất hiện ba bụi cây màu xanh lam nhiều thịt cao khoảng hai mươi centimet.
“Đây là cái gì?” Diệp Tinh nhìn chậu cây, trong mắt lộ ra một tia nghi ngờ, còn có một tia kinh ngạc.
Ba hạt giống này trong một đêm có thể lớn nhanh tới vậy.
“Vẫn đang tiếp tục phát triển!”
Lúc này Diệp Tinh quan sát kỹ càng ba hạt giống vẫn đang phát triển như cũ, tốc độ gióng với tối qua.
“Mình phải xem xem rốt cuộc hạt giống này phát triển thành loại cây gì?”
Diệp Tinh trồng cây sang một chỗ khác rộng hơn.
Ngày thứ hai trôi qua, cây màu xanh lam nhiều thịt đã cao tới ba mươi centimet.
Ngày thứ ba trôi qua, cây màu xanh lam nhiều thịt đã cao tới bốn mươi centimet.
Sau đó, cái cây này không phát triển nữa, trông tổng thế giống như một bụi linh chi màu lam.
Cái cây trước mặt trông tổng thể giống một chiếc ô, cả người lộ ra màu xanh lam, trên mặt còn có từng đường vân kì dị màu đen, màu sắc toàn thân rất tươi đẹp, giống như quét sơn lên vậy, dường như còn phát ra một chút ánh sáng.
“Xem ra cái cây này phát triển hết rồi.”
Ba gốc linh chi, không to như nhau, bé nhất cao tới bốn mươi mấy centimet, đường kính phần đỉnh cũng phải tới ba mươi mấy centimet, to hơn linh chi bình thường rất nhiều.
Bụi to nhất cao năm mươi mấy centimet, đường kính phần đỉnh tới bốn mươi mấy centimet.
Lúc này Diệp Tinh đã không còn cảm nhận được sự phát triển của cây nữa.
Trong mắt Diệp Tinh có một tia khó tin, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy mà ba hạt giống thần bí đó đã phát triển thành ba bụi có hình dáng cây linh chi màu xanh lam, Diệp Tinh hoàn toàn không biết đây là thứ gì.
Kiếp trước có rất nhiều loại linh chi, hắc linh chi, hồng linh chi, lục linh chi, vân vân... nhưng lam linh chi Diệp Tinh chưa từng nghe tới, có thể tồn tại, cũng có thể không tồn tại.
“Tra một chút!”
Diệp Tinh dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, sau đó tải lên mạng, thông qua hình ảnh bắt đầu tìm kiếm, Diệp Tinh cố gắng tìm chút dấu vết.