“Cảm ơn thầy.” Diệp Tinh vội vàng nói lời cảm ơn.
Đạo chủ Quang Huyên cho dù không quan tâm đến hắn thì cũng phải nể mặt đạo chủ Lăng Hằng.
“Rốt cuộc vị đại nhân vật kia là ai? Đưa Tiểu Ngư đi đâu rồi?” Diệp Tinh vẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề này.
Gương mặt hắn tràn đầy lo lắng, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào cả, chỉ có thể từ từ chờ đợi.
...
Trong cung điện khổng lồ, người phụ nữ có mái tóc dài màu xanh da trời đang đứng lặng lẽ ở đó.
“Hả?” Bỗng nhiên bà ta nhíu mày một cái, ấn mở đồng hồ đeo tay.
Bóng dáng của đạo chủ Lăng Hằng lập tức xuất hiện.
“Lăng Hằng, ông tới đây vì chuyện đồ đệ của ông à?” Đạo chủ Quang Huyên nhìn đạo chủ Lăng Hằng.
Đạo chủ Lăng Hằng gật đầu: “Đồ đệ này của ta rất quan tâm vợ mình. Quang Huyên, rốt cuộc là ai đã thu nhận Lâm Tiểu Ngư làm đồ đệ? Bây giờ Lâm Tiểu Ngư đang ở đâu?”
“Để ta nói cho ông biết.” Quang Huyên nhẹ nhàng: “Người thu nhận Lâm Tiểu Ngư là đồ đệ chính là sư phụ của ta- thánh hoàng Vũ Mặc.”
Đạo chủ Lăng Hằng nghe thấy thế thì vẻ mặt vô cùng khiếp sợ: “Thánh... Thánh hoàng Vũ Mặc?”
Ông ta chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Đạo chủ Lăng Hằng là đại đại chi chủ vô cùng cường đại, thực lực không kém gì đạo chủ Quang Huyên, thế nên đạo chủ Quang Huyên mới cho ông ta chút mặt mũi.
Nhưng ông ta chỉ có thể so sánh với đạo chủ Quang Huyên thôi, làm sao có thể so sánh với sư phụ của bà ta chứ? Sư phụ của bà ta là người mạnh mẽ như thế nào?
Đó mới là cường giả đỉnh cấp chân chính của nhân tộc, là người đứng đầu cả vũ trụ.
Cảnh giới Thánh Hoàng, cảnh giới đứng đầu!
Mà Thánh hoàng được vũ trụ gọi là thánh, thậm chí còn có thể sáng tạo ra được cả một thế giới!
Đây là một sự tồn tại thực lực ngút trời, cho dù bước đi trong vũ trụ cũng không cần phải sợ hãi!
Đạo chủ Lăng Hằng chỉ cảm thấy trái tim run lên.
Thánh hoàng Vũ Mặc là một trong ba người nắm quyền cai trị điện Hồn Thiên- thánh địa của nhân tộc, quyền thế ngút trời, tồn tại vô số năm tháng.
Cho dù là đại đạo chi chủ hay chúa tể thế giới đứng trước mặt bọn họ cũng chỉ có thể run rẩy.
Nhân tộc đã nhiều năm không xuất hiện đại đạo chi chủ hay chúa tể thế giới chứ đừng nói đến cường giả bậc Thánh hoàng!
Mỗi một vị Thánh hoàng đều là trụ cột của nhân tộc!
“Thánh hoàng Vũ Mặc thu nhận Lâm Tiểu Ngư làm đồ đệ?” Đạo chủ Lăng Hằng suy nghĩ.
Ông ta bỗng nhiên biến sắc, nhìn đạo chủ Quang Huyên nói: “Nếu như vậy thì chẳng phải là trong vòng một trăm triệu năm nữa Lâm Tiểu Ngư không liên lạc được với bất cứ người nào? Cũng không gặp được đồ đệ của ta?”
“Lăng Hằng, sư phụ ta thu nhận Lâm Tiểu Ngư làm đồ đệ, đây là một cơ duyên mà những người khác cầu mong cũng không được đâu.”
Đạo chủ Quang Huyên nhẹ giọng nói: “Tiếp xúc với thế giới bên ngoài rất dễ phân tâm, nếu đã muốn tu luyện thì chuyên tâm tư luyện là tốt nhất, đây cũng là quy tắc của sư phụ. Một trăm triệu năm thôi mà, sau một trăm triệu năm nữa là Diệp Tinh có thể gặp lại Lâm Tiểu Ngư.”
“Ông có thể về nói cho đồ đệ của ông biết, quy tắc của sư phụ ta sẽ không thay đổi vì bất cứ ai!”
Đạo chủ Lăng Hằng trầm mặc mấy giây, sau đó cuộc gọi kết thúc.
Ông ta biết mình có nói gì đi nữa cũng không thể thay đổi được.
...
“Không biết thầy nói chuyện thế nào rồi?” Trong cung điện khổng lồ, Diệp Tinh đang lo lắng chờ tin.
“Đinh!”
Đồng hồ đeo tay của Diệp Tinh kêu lên, hắn không chút do dự, nhanh chóng ấn mở.
“Thầy, thế nào rồi?” Diệp Tinh nhìn bóng dáng thầy mình, lập tức hỏi.
“Diệp Tinh.” Đạo chủ Lăng Hằng nhìn đệ tử mình, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Từ trước ông ta đã biết đệ tử của mình rất quan tâm Lâm Tiểu Ngư.
Diệp Tinh nhìn rõ vẻ mặt của đạo trưởng Lăng Hằng thì trong lòng nhất thời xuất hiện một dự cảm xấu.
“Diệp Tinh, ta hiểu được mọi chuyện như thế nào rồi. Lâm Tiểu Ngư đã được một vị đại nhân vật thu nhận làm đệ tử, người đó chính là thánh hoàng Vũ Mặc.”
Đạo chủ Lăng Hằng vẫn quyết định nói cho hắn biết.
“Thánh hoàng Vũ Mặc?” Diệp Tinh lộ vẻ nghi hoặc.
“Diệp Tinh.” Dường như nhìn ra được sự nghi ngờ của Diệp Tinh, đạo chủ Lăng Hằng giải thích: “Cảnh giới sau Đạo chủ cảnh chính là Thánh hoàng cảnh, mà thánh hoàng Vũ Mặc chính là sự tồn tại đứng đầu!”
“Cái gì?” Diệp Tinh nghe xong thì vô cùng khiếp sợ.
Cảnh giới cao nhất mà hắn biết chỉ là đại đạo chi chủ, còn không biết gì về cảnh giới phía sau.
Theo những gì đạo chủ Lăng Hằng nói thì thành hoàng Vũ Mặc này còn vượt qua cả đại đạo chi chủ?
“Tiểu Ngư làm sao có thể...” Diệp Tinh không tài nào hiểu nổi, tại sao một người vĩ đại như vậy lại bỗng nhiên thu nhận Lâm Tiểu Ngư làm đồ đệ chứ?
Đạo chủ Lăng Hằng nhìn Diệp Tinh, tiếp tục nói: “Thánh hoàng Vũ Mặc là cường giả chân chính đứng đầu nhân tộc chúng ta, bà ấy cũng là sư phụ của đạo chủ Quang Huyên. Bây giờ bà ấy đã dẫn Lâm Tiểu Ngư vào trong Vũ Mặc giới rồi.”
“Vũ Mặc giới? Thầy, đó là nơi nào thế? Để con đi tìm Tiểu Ngư.” Diệp Tinh vội vàng nói.
Nghe tên thì có vẻ như là tên của một vị diện.