Linh hồn của hắn đã bị khí lưu màu trắng cản trở, không thể tiếp tục dò xét được, cũng không biết được vị trí cụ thể của Âm Cưu.
“Diệp Tinh, Âm Cưu ở phía Đông.” Đúng lúc này, giọng của Tiểu Hắc vang lên.
Diệp Tinh lập tức thay đổi phương hướng.
Sau khi thi triển luồng khí lưu màu trắng này, Âm Cưu cũng rất thông minh, không đi thẳng nữa mà thay đổi phương hướng.
“Hừ, có sương mù màu trắng ở đây thì ta có thể dễ dàng chạy trốn!”
Âm Cửu không còn sợ hãi nữa, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.
“Tinh Không chết rồi, Xà Côn đại nhân nhất định sẽ đến đánh chết Hỏa Diệu, như vậy thì đảo Hỏa Vân sẽ là của Âm Cưu ta!”
Âm Cưu đang hào hứng suy nghĩ đột nhiên quay đầu lại phía sau, sau đó sắc mặt tái nhợt.
“Tại sao vẫn còn đuổi theo? Có sương mù màu trắng, Hỏa Diệu làm sao phát hiện ra được tung tích của ta chứ?”
Sương mù màu trắng là do Âm Cưu vô tình lấy được, mặc dù không có tác dụng trợ giúp gì nhưng lại có thể ngăn cách dò xét linh hồn, ở thời điểm mấu chốt hoàn toàn có thể dùng để chạy thoát thân.
Nhưng mà bây giờ lại không có chút tác dụng nào với Diệp Tinh.
“Tiếp tục tỏa ra!”
Sương mù màu trắng tiếp tục tỏa ra dày đặc hơn, bao trùm lấy toàn bộ khu vực này, nhưng ông ta vẫn cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo ở phía sau.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Âm Cưu vô cùng hoảng sợ.
Sương mù màu trắng không gây ra bất cứ thương tổn nào với Diệp Tinh.
“Âm Cưu! Đừng chạy!” bỗng nhiên, một âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai ông ta.
Sau đó, một móng vuốt sắc nhọn nắm chặt lấy cổ Âm Cưu, nhưng Diệp Tinh lại không vội ra tay.
Âm Cưu thấy thế thì vội vàng cầu xin tha thứ: “Thủ lĩnh Hỏa Diệu, tha cho ta một mạng, ta sẽ giúp ngươi thống nhất đảo Hỏa Vân.”
Âm Cửu thực sự rất sợ hãi, bởi vì Diệp Tinh mạnh tay một chút nữa thôi là ông ta sẽ mất mạng.
“Buông linh hồn của mình ra, để ta đóng dấu lên đó thì ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Diệp Tinh lạnh lùng nói.
Âm Cửu nghe thế thì biến sắc, nhưng khi nhìn thấy sát khí trong mắt Diệp Tinh thì lập tức thả ra linh hồn của mình.
Bị nô dịch linh hồn ít ra còn có thể sống sót, nói không chừng lúc nào đó Diệp Tinh có tâm trạng tốt thì sẽ giải trừ cho mình.
Sau khi nô dịch thành công, Diệp Tinh nhìn Âm Cưu đang khúm núm trước mặt mình: “Sương mù màu trắng mà ngươi vừa sử dụng là gì thế?”
Vừa rồi cảm nhận được tác dụng của sương mù màu trắng, Diệp Tinh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, thế nên tạm thời hắn chưa giết Âm Cưu.
“Thủ lĩnh Hỏa Diệu, cái đó là ta phát hiện được ở một vùng nham thạch nóng chảy.” Âm Cưu không dám giấu diếm, vội vàng nói hết mọi chuyện.
“Phát hiện trong vùng nham thạch nóng chảy?” Diệp Tinh nghe thấy thì hơi động lòng: “Nơi đó có còn nữa không?”
Lúc trước hắn đang một mực suy nghĩ làm thế nào để lấy được bảo bật bên trong cung điện khi Võ Hồn bế quan. Cho dù Võ Hồn có rời đi thì một khi hắn tiến vào bên trong cung điện thì chắc chắn sẽ bị Võ Hồn phát hiện. Ở trong đó có rất nhiều cường giả, hắn muốn chạy trốn cũng khó.
Bây giờ lại có sương mù màu trắng, nói không chừng đây cũng là một cơ hội.
“Còn rất nhiều, chỉ là rất khó để lấy được.” Âm Cưu nhanh chóng nói.
“Còn rất nhiều?” Diệp Tinh nhất thời kích động.
Hắn nhìn Âm Cưu, trực tiếp ra lệnh: “Đưa ta đi.”
“Vâng!” Âm Cưu không biết tại sao Diệp Tinh lại có hứng thú với Sương mù màu trắng như thế, nhưng ông ta đã bị nô dịch linh hồn, tất nhiên không dám trái lệnh Diệp Tinh.
Hai người nhanh chóng tới một nơi.
“Đây là khu vực có sương mù màu trắng à?” Diệp Tinh nhìn khu vực nham thạch nóng chảy trước mặt.
“Mời Hỏa Diệu đại nhân xem.”
Âm Cưu vội vàng tiến lên, xòe cánh ra, nham thạch trước mặt lập tức rút lui, một cửa hang kỳ lạ xuất hiện. Chỗ cửa hang đang không ngừng tràn ra sương mù màu trắng.
“Đây chính là sương mù màu trắng?” Diệp Tinh dò xét một chút, quả nhiên là linh hồn không thể dò xét được bao xa.
“Thủ lĩnh Hỏa Diệu, sau khi lấy được sương mù màu trắng thì chỉ cần mở ra là nó có thể ngay lập tức lan rộng ra cả một khu vực rộng lớn.” Âm Cửu cung kính giải thích.
Nó đã nghiên cứu về sương mù màu trắng rất nhiều.
Diệp Tinh nghe vậy thì vung tay phải lên, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện, nhanh chóng hút lấy làn sương mù màu trắng này.
Một phút trôi qua.
“Rắc rắc!”
Một tiếng vỡ vang lên, ngay sau đó, nhẫn không gian vỡ tan tành.
Bùm!
Ngay tức thì, cả một vùng rộng lớn bị sương mù màu trắng bao phủ.
“Tốc độ lan tràn cũng nhanh thật!” Diệp Tinh cảm nhận một chút.
Thứ này giống như một chiếc lò xo bị nén lại, chỉ cần buông ra là có thể khôi phục lại trạng thái như ban đầu.
“Không biết thứ này ra đời như thế nào?” Diệp Tinh âm thầm suy nghĩ.
Sương mù màu trắng này giống như khí lưu màu đen trong vực sâu vũ trụ, linh hồn cũng không thể nào dò xét ra được.
Nhưng khí lưu màu đen lại trong vực sâu vũ trụ lại không thể nào thu thập được.
Diệp Tinh suy nghĩ một chút, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Nếu như chờ Võ Hồn xuất quan thì mình phóng luồng khí lưu màu trắng này ra, sau đó động thủ thì chắc chắn Võ Hồn sẽ không phát hiện ra được!
Trong đầu hắn xuất hiện một ý tưởng tuyệt vời.
Cho dù là Bất tử cảnh có phạm vi dò xét lớn hơn một chút thì cũng không thể nào đạt tới vô hạn được.
Diệp Tinh lại vung tay phải lên, một chiếc nhẫn không gian khác bay ra, nhanh chóng thu thập khí lưu màu trắng.
“Khí lưu màu trắng này rất kỳ lạ, mình có thể thu thập nhiều một chút, sau này sẽ giúp ích cho mình.” Diệp Tinh mừng rỡ.
Thế là hắn tiếp tục ở chỗ này, không ngừng thu thập khí lưu màu trắng.
Một ngày... Hai ngày...
Bảy ngày trôi qua.