Ngoài ra còn có thuốc các loại, như là thuốc cảm vân vân,... tới ngày tận thế đen tối, muốn lấy được những thứ này là rất khó.
Ngoài nước và thức ăn ra, thuốc là quan trọng nhất.
Ngoài những thứ này ra, còn có rất nhiều đồ dùng hàng ngày như muối, đường, bật lửa vân vân,... thậm chí còn có cả máy phát điện, dầu, vân vân,... phàm là thứ Diệp Tinh nghĩ tới, đều mua về một lượng lớn.
Không chỉ nơi này, còn có những căn phòng khác cũng được chất đầy đồ.
Những đồ này cộng lại, cho dù Diệp Tinh cộng với người nhà mình sống ở đây cách ly hoàn toàn với cuộc sống bên ngoài, có thể kiên trì được ít nhất mười năm!
“Người nhà mọi người đã sắp xếp ổn thỏa chưa?” Diệp Tinh nhìn mấy người, hỏi.
Năm người Thư Lạc Y, Vương Tam Đại, Tần Phong, Dương Thu, Lân Pha này, nếu không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn đều là những cường giả Hoàng cảnh trong ngày tận thế, Diệp Tinh tất nhiên phải lôi kéo.
“Ông chủ, đã sắp xếp xong hết rồi.” Thư Lạc Y gật đầu.
“Tam Đại, anh thì sao?” Diệp Tinh hỏi.
Vương Tam đại lớn lên ở cô nhi viện, để tâm nhất chính là những đứa trẻ ở cô nhi viện đó.
Những người khác sắp xếp đơn giản, nhưng những đứa bé đó di chuyển có chút khó khăn.
“Bọn nhóc Tiểu Nam, Nhất Nhất đã vào tiểu khu Thư Hương tại Tây An cả rồi, hơn nữa có người chăm sóc.” Vương Tam Đại gật đầu.
Còn về ba người Tần Phong, Dương Thu, Lân Pha, người nhà bọn họ vốn ở Tây An, không cần di chuyển.
“Ông chủ, cậu nói mười mấy ngày nữa, thế giới sẽ chìm vào ngày tận thế đen tối, chúng tôi cảm thấy có chút khó tin.” Thư Lạc Y nhìn Diệp Tinh, không nhịn được nói.
Mặt Diệp Tinh bình tĩnh, nói: “Mười mấy ngày rất nhanh sẽ trôi qua, đến lúc đó mọi người sẽ biết.”
Nhân phẩm của năm người trước mặt đều rất tốt, trong ngày tận thế đen tối, một số người có thực lực mạnh mẽ, cảm xúc tiêu cực trong lòng sẽ tăng lên, không ngừng phóng thích ra ngoài, trở nên tham lam, tàn bạo.
Nhưng năm người trước mặt này cho dù là trong ngày tận thế đen tối vẫn nhận được sự tôn kính của mọi người.
Nếu Diệp Tinh thật sự gặp phải cường giả Hoàng Cảnh danh tiếng không tốt của kiếp trước, hắn cũng sẽ không quản những người đó.
“Tin tức này các anh nhất định phải giữ bí mật, nếu truyền ra ngoài, rất có thể chúng ta sẽ bị bắt lại vì lan truyền tin đồn thất thiệt, hậu quả các anh biết đấy.” Diệp Tinh trầm giọng nói.
“Ông chủ, chúng tôi biết rồi.”
Mấy người Thư Lạc Y nghiêm túc gật đầu.
Bọn họ có thể vùng lên trong ngày tận thế đen tối, sẽ không phải kẻ ngốc.
Bọn họ cũng chỉ có thể sắp xếp người nhà mình ở Tây an, không giúp được những người khác.
Cho dù là người nhà bọn họ, bọn họ cũng phải tìm lý do khác để bọn họ tới Tây An một thời gian.
Xem xét dự trữ của các phòng, Diệp Tinh không thu lại.
Cho dù không gian rộng hai vạn mét khối của hắn cũng không cất hết được nhiều đồ như vậy.
“Hiện giờ không gian của mình chỉ có thể để nhiều thêm một chút rau dưa, thịt tươi mà thôi.” Trong lòng Diệp Tinh thầm nghĩ.
Trong ngày tận thế, muốn ăn một miếng rau tươi rất khó, trong nhẫn không gian, thức ăn cũng sẽ không bị biến chất.
...
Thời gian vẫn tiếp tục trôi chảy, ánh mặt trời mùa hạ nóng bức vẫn chiếu xuống, người dưới ánh mặt trời mồ hôi nhễ nhại, nhất là ở những thành phố lớn, đường cái nóng tới mức có thể luộc chín trứng, đi chân không trên đường sẽ bị bỏng.
Điều này khiến mọi người than thở hiệu ứng nhà kính hiện giờ ngày càng nghiêm trọng, mùa hè càng gày càng nóng.
Chính vào khoảng thời gian trôi chảy này, thời gian lặng lẽ tới tháng chín.
...
Đầu tháng chín, đại học Thượng Hải khai giảng, trong kí túc, mấy người Lâm Tiểu Ngư, Chu Lãnh Huyên, Trương Mộng một lần nữa tụ lại.
“Cái chị em, nhớ chết tôi rồi.” Trương Mộng nhìn mấy người, nhanh chân chạy lên trước ôm.
“Ấy ấy, ôm thì ôm, đừng có mà động tay động chân.” Hạ Lâm cười duyên, dùng tay đẩy móng vuốt của Trương Mộng ra.
Bên cạnh, Chu San cười nói: “Hai tháng nghỉ hè đã qua, tối nay chúng ta đi ăn một bữa đi.”
“Được!”
“Lúc tôi ở nhà vô cùng nhớ nhung mấy quán ăn trước cổng trường, hôm nay phải ăn một bữa ra trò!”
...
Mấy người khác nhanh chóng phụ họa.
Lúc này Lâm Tiểu Ngư lại không có vẻ gì là vui mừng, cô nhìn năm người bạn cùng phòng của mình, nghiêm túc nói: “Lãnh Huyên, Mộng Mộng.... giờ tôi nói với các cậu một việc, các cậu tuyệt đối đừng nói ra ngoài.”
Lúc này chỉ còn cách ngày tận thế đen tối ba ngày cuối cùng!
“Tiểu Ngư, có chuyện gì thế?” Thấy dáng vẻ Lâm Tiểu Ngư nghiêm túc như vậy, Trương Mộng tò mò hỏi.
Hạ Lâm cũng tiến lại, cười nói: ”Tiểu Ngư, có bí mật gì? Chúng tôi chắc chắn sẽ không nói ra.”
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy Lâm Tiểu Ngư nghiêm túc như vậy.
Lâm Tiểu Ngư nhìn bạn cùng phòng của mình, nói: “Ba ngày sau, thế giới này sẽ thay đổi, cả địa cầu sẽ chìm vào bóng tối, đến lúc đó Thượng Hải sẽ nguy hiểm, Tây An khá an toàn, các cậu có thể tới đó.”
Mấy người Trương Mộng nhìn nhau, sau đó Chu San nghi ngờ h ỏi: “Tiểu Ngư, có phải cậu xem phim thảm họa gì không, còn chưa bước được ra khỏi thế giới đó?”
“Không có, hiện giờ tôi rất tỉnh táo.” Sắc mặt Lâm Tiểu Ngư ngưng trọng nói: “Lần này tôi về kí túc không đem theo đồ, chính là chuẩn bị lát nữa sẽ rời đi.”