Trong mắt là một vẻ khát vọng.
Hiện trong lòng anh ta đang nghĩ tới chuyện này.
"Nếu như tiến vào được, ta liền có thể đề ra tài nguyên mà bản thân cần với chúa tể thế giới Hạo Nguyên, đến lúc đó thực lực nhất định có thể tiến một bước!"
"Nếu như môn hạ có thiên tài có thể tiến vào cửa thứ tư, tiếp xúc được với bên trên nhiều hơn, vậy ta có thể đạt được tài nguyên..."
Bất tử phủ chủ Kim Hồn khẩn cầu trong lòng.
Đối với sự tồn tại này của bọn họ mà nói, bảo vật có thể tăng thực lực lên ở bất tử cảnh quá ít, chỉ có phía trên ban cho bọn họ mới có một ít khả năng tiến bộ!
Về phần thi thể của yêu thú bất tử cảnh, trên thực tế Bất tử phủ chủ Kim Hồn vốn không để ý.
Cho dù xuất hiện mười cỗ thi thể, anh ta cũng không hứng thú.
Anh ta hiện tại chính là phải dồn sự chú ý lên thiên tài bản thân bồi dưỡng. Hơn bảy năm về sau, theo từng vị thiên tài quật khởi, đó chính là một bữa yến tiệc tài nguyên!
Xoạt!
Thầm nghĩ trong lòng, thân ảnh Bất tử phủ chủ Kim Hồn khẽ động, sau đó xuất hiện bên trong một tòa cung điện khổng lồ, lúc này bên trong tòa cung điện này còn có từng thanh niên đang cố gắng tu luyện, nâng cao thực lực mình.
...
Nhà đấu giá Hư Thủy, Diệp Tinh nghe được lời của Bất tử phủ chủ Kim Hồn, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ kích động.
"Diệp Tinh, Phủ chủ đã đồng ý, ở nhà đấu giá Hư Thủy này có thể điều tra tình trạng Trái đất, ngươi có thể xem bất cứ lúc nào." Chiến Ngân linh chủ mỉm cười nói.
Căn cứ vào hiệp nghị giao dịch, nếu như trái đất không triệt để khôi phục thì hắn không lấy được thi thể của yêu thú bất tử Cự Hạt này.
Chỉ là bây giờ hết thảy đều là kết cục đã định rồi, chỉ cần đợi thêm mười phút đồng hồ, thi thể yêu thú bất tử này sẽ bị hắn đạt được!
"Tốt!" Diệp Tinh gật đầu, trên mặt toàn là ý cười.
"Ha ha, xem ra giao dịch của hai vị đã thành công rồi." Lão già Hồ Ba đi đến, mỉm cười nói.
Hắn vung tay phải lên, lập tức trước mắt xuất hiện một vũ trụ khổng lồ, bên trong vũ trụ xuất hiện vô số vệt sáng, trong đó một điểm sáng đang không ngừng to lên từng chút một, sau đó vũ trụ xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Giữa vũ trụ, tám cây cột khổng lồ màu đen đứng sừng sững, che khuất bầu trời, hoàn toàn lấp kín mặt trời, tinh cầu phía sau trụ lớn màu đen hoàn toàn bị bao phủ trong một màu đen kịt!
"Trái đất!" Diệp Tinh thấy được tinh cầu kia, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Ngoại trừ bên ngoài tỏ ra vui mừng, trong mắt Diệp Tinh còn có một tia kinh ngạc, tại cái Nhà đấu giá Hư Thủy vậy mà giảm sát nguyên một vũ trụ thế này, loại thủ đoạn này đơn giản là nghịch thiên!
Bất tử phủ chủ thọ mệnh vĩnh hằng cũng không nhất định có thể trong nháy mắt dò xét đến tình huống bên ngoài tinh cầu mấy ngàn năm ánh sáng a?
Ầm!
Trong ánh mắt Diệp Tinh, những cây cột khổng lồ màu đen đó chuyển động, phía trên hắc sắc quang mang chớp lóe, bắt đầu từ từ đi lên.
...
Trái đất, tám cây cột khổng lồ màu đen đứng sừng sững, sắc đen bao phủ chân trời. . Kiếm Hiệp Hay
Rất nhiều nơi đều là từng đống từng đống phế tích, nơi xa thỉnh thoảng có tiếng gầm của dị thú truyền đến, ẩn giấu trong mắt mọi người là một tia chết lặng, bọn họ nhìn về phía chân trời xa xôi, tựa hồ như đã thành thói quen trong cuộc sống vậy.
Trong thời gian hơn hai năm, bọn họ từ chờ mong đến bi quan, cho đến hiện tại lại trở nên chết lặng, đối với cuộc sống đã không ôm sự kỳ vọng gì.
Một nơi nào đó, có bóng dáng một thiếu niên đang núp trong một gian phòng trọ tồn tàn, hẻo lánh.
Đó là một cô gái nhỏ mới chỉ tầm bảy tuổi, tóc cô đã cắt ngắn, khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu, lúc này thân thể không ngừng run lên.
"Anh, em lạnh quá." Cô bé run rẩy, bờ môi rất yếu ớt, môi trên khô khốc, hiện đầy vết nứt.
Ở cách đó không xa, một cậu con trai khoảng chừng 12 tuổi cấp tốc đi tới, trong tay còn cầm một cái chăn bông rất cũ nát, bên trên chăn bông thậm chí còn mốc meo, rất ẩm ướt.
"Tiểu Nhã, anh cầm chăn bông tới rồi." Cậu vội vàng nói, dùng cái này chăn bông đem thân thể em gái mình bao bọc lấy.
Đây đã là chiếc chăn bông duy nhất cậu có thể tìm thấy rồi.
Nhưng cô bé vẫn còn đang không ngừng phát run.
Ngày tận thế buông xuống một màu tăm tối, không có mặt trời, nhiệt độ trên cả trái đất bỗng nhiên trở nên rất thấp, rất nhiều người tố chất thân thể không tốt thậm chí bời vì nhiệt độ không khí thay đổi mà chết rồi. Suy cho cùng phần lớn người ngã bệnh đến thuốc cảm lạnh cũng không tìm được.
"Anh, em muốn phơi nắng, như vậy có thể thấy ấm lên, một chút cũng không thấy lạnh." Cô bé nhìn anh trai của mình, trong mắt ánh lên một vẻ ước ao: "Anh, anh nói xem lúc nào thì mặt trời xuất hiện?"
Cô còn mơ hồ nhớ kỹ hơn hai năm trước kia, anh của cô thích nhất là nắm tay của cô đợi mặt trời lặn, khi đó cả người đều thấy ấm áp.
Nghe vậy, cậu bé nhất thời cảm thấy chua xót nơi sống mũi.
"Tiểu Nhã, mặt trời nhất định sẽ xuất hiện. Chờ em khỏi bệnh rồi sẽ xuất hiện!" Cậu bé vội cam đoan nói.
...
Bên trên phế tích to lớn, mấy người Lân Pha, Vương Tam Đại đang không ngừng chiến đấu với dị thú, rất nhanh toàn bộ dị thú đều bị đánh giết hết.
"Không biết hiện tại anh Diệp thế nào?" Lân Pha trực tiếp ngồi lên trên một đống phế tích nham thạch, nhìn về phía những cây cột khổng lồ màu đen kia.
Diệp Tinh rời đi đã hơn nửa năm