"Đây là cái gì? Chân khí ly thể?"
"Đây không phải là cảnh giới trong truyền thuyết sao? Vậy mà lại có người đạt tới?"
"Trời ạ, truyền thuyết vậy mà biến thành sự thật!"
......
Vẻ mặt mọi người kinh hãi.
Thái độ làm người của Lý Thiên Hằng và Trương Đoạn Sơn bảo thủ, không có khả năng diễn trò ở trước mặt mọi người.
"Cảnh giới Thức Tỉnh, hơn nữa đã tiến được một đoạn ngắn." Lúc này Diệp Tinh đang nhìn Thẩm Hạo Thiên, trong lòng khẽ động.
Những người khác không cảm giác được, nhưng mà hắn lại có thể cảm ứng được linh lực xung quanh thân thể Thẩm Hạo Thiên, chính là dựa vào linh lực, Thẩm Hạo Thiên mới cách không ngăn cản hai người Lý Thiên Hằng và Trương Đoạn Sơn.
"Thực lực thật mạnh!" Hoàng Viêm đứng ở bên cạnh Diệp Tinh, sắc mặt vô cùng thận trọng.
Ánh mắt Tần Nhược Hi vẫn không nhúc nhích nhìn tình cảnh ở sân đấu.
"Sao có thể?" Lúc này trên mặt Lý Thiên Hằng và Trương Đoạn Sơn tràn đầy vẻ kinh hãi.
Bọn họ tu luyện võ thuật, mài giũa thân thể đã vài chục năm, thân thể từ lâu đã đạt tới trạng thái cực kỳ kinh người, nhưng mà hiện tại, Thẩm Hạo Thiên dường như vượt qua giới hạn thân thể, đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng được.
"Sức mạnh này không đủ." Thẩm Hạo Thiên nhìn hai người trước mặt, mỉm cười nói.
Anh ta nâng hai tay lên, hai người Lý Thiên Hằng, Trương Đoạn Sơn liền giống như là bị khống chế.
"Bịch!" "Bịch!"
Sau đó hai chân anh ta đá ra, Lý Thiên Hằng, Trương Đoạn Sơn liền giống như diều bị đứt dây, vậy mà trực tiếp bị đá bay ra hơn mười mét, thân thể nện mạnh trên mặt đất.
"Cao thủ đỉnh cấp của giới luyện võ, không chịu nổi một đòn!" Nhìn hai người bị đá bay, trên mặt Thẩm Hạo Thiên mỉm cười, nhưng chỗ sâu trong đáy mắt lại có một vẻ khinh thường thật sâu.
Thực lực của giới luyện võ quá yếu, ngay cả một chiêu của anh ta cũng không chịu nổi, hoàn toàn bị nghiền áp.
"Bất kỳ ai của Phong Diệp cốc đều có thể quét ngang những người này, có điều thực lực của người bên ngoài tuy rằng yếu, thế nhưng vẫn có một chút bảo vật, không những thế còn có một viên linh thạch." Thẩm Hạo Thiên cầm linh thạch, trong lòng vui sướng.
"Lần này sư phụ phái mình nhập thế quả nhiên là rất chính xác, hiện tại đã triệu tập nhiều người luyện võ như vậy, không biết còn có bảo vật khác hay không?”
Trong mắt Thẩm Hạo Thiên có một tia chờ mong.
"Lý Thiên Hằng, Trương Đoạn Sơn bại!"
"Chỉ một chiêu! Trời ạ, thực lực của cậu trai trẻ này thật mạnh!"
"Thực lực như vậy tuyệt đối là đệ nhất cao thủ của giới luyện võ!"
......
Trong mắt những người xem chiến đấu khi nhìn Thẩm Hạo Thiên tràn đầy vẻ kính sợ.
"Thẩm Hạo Thiên, cậu rất mạnh, không biết sư môn của cậu là gì?" Lý Thiên Hằng đứng dậy, lau máu ở khóe miệng một chút, trầm giọng hỏi.
"Thật ngại quá, chuyện này tôi không thể nói cho ông biết." Thẩm Hạo Thiên mỉm cười nói, căn bản không thèm trả lời.
Thấy không khí có chút nặng nề, Triệu Khôn Mộc vội vàng đi lên cười nói: "Chiến đấu chấm dứt, Thẩm Hạo Thiên thắng. Tốt lắm, chiến đấu xong rồi, kế tiếp mọi người tự do giao dịch đi."
Trên một đám quầy hàng, lập tức có một vài đồ vật được lấy ra.
"Diệp Tinh, cậu có phải là đối thủ của Thẩm Hạo Thiên này không?" Hoàng Viêm đứng ở bên cạnh Diệp Tinh, đột nhiên hỏi: "Tôi biết thực lực của cậu mạnh hơn tôi rất nhiều."
"Không phải." Diệp Tinh lắc lắc đầu.
Trên thực tế, cảnh giới Thức Tỉnh của Thẩm Hạo Thiên còn chưa có đạt tới một nửa, nhưng mà hắn đã vượt qua một nửa, hắn nhất định có thể thắng Thẩm Hạo Thiên, nhưng mà cũng có thể Thẩm Hạo Thiên ẩn dấu thực lực.
Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra.
Hiện tại Thẩm Hạo Thiên triển lộ ra thực lực mạnh như vậy, nếu Diệp Tinh nói mình mạnh hơn anh ta, thì này rõ ràng không phải là một quyết định sáng suốt.
Nghe vậy, Hoàng Viêm cũng không nghi ngờ gì, Thẩm Hạo Thiên triển lộ ra thực lực như vậy, nếu Diệp Tinh có thể thắng được, vậy thì ông ta mới cảm thấy kinh ngạc.
"Xem ra tôi có một nhiệm vụ mới." Khóe miệng Hoàng Viêm lộ ra một tia hứng thú.
"Được rồi, Diệp Tinh, giao dịch bắt đầu rồi, chúng ta đi tìm bảo vật đi." Hoàng Viêm nhìn Diệp Tinh cười nói.
"Được, chúng ta tách ra đi tìm đi." Diệp Tinh cũng cười nói.
"Tiểu Hắc!"
Nhìn ba người Hoàng Viêm rời đi, ý thức của Diệp Tinh nhanh chóng kết nối với Trùng tầm bảo.
Có điều hắn không để cho Trùng tầm bảo đi ra.
Thẩm Hạo Thiên này là người Phong Diệp cốc, nói không chừng có thể nhận ra Trùng tầm bảo.
Ngay sau đó, Tiểu Hắc liền truyền đến một ít tin tức, Diệp Tinh trực tiếp đi đến chỗ một quầy hàng.
"Xin chào, những bảo vật này của tôi đều cực kỳ hiếm thấy, chỉ cần tiền là có thể mua được." Chủ quầy hàng là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, anh ta mỉm cười nhìn Diệp Tinh, nhiệt tình giới thiệu bảo vật của mình.
"Tảng đá kia bán thế nào?" Diệp Tinh cầm lấy một tảng đá có kích thước bằng quả bóng rổ.
"Tảng đá bán tám mươi vạn." Người đàn ông nhìn tảng đá, ánh mắt chuyển động một chút, nói.
Diệp Tinh gật đầu, không hề do dự, trực tiếp chuyển khoản qua.
"Bán rẻ rồi sao? Chẳng lẽ tảng đá kia là bảo vật quý giá gì?" Người đàn ông thấy Diệp Tinh sảng khoái như vậy, trong lòng không khỏi dao động.