“Phải rồi, lần trước cậu chọc phải kẻ địch mạnh hơn, đó là do tin tức trong tay không đủ, lẽ nào lần này vẫn còn lo lắng?”
Nói xong, chàng trai tự tin: “Đây là khách sạn Kim Mạc, là của tập đoàn Triệu thị, cho dù xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tên nhóc đó còn có thể nổi lên gợn sóng gì?”
Anh ta tên Triệu Tử Dịch, cũng là người trong tập đoàn Triệu Thị.
Nghe vậy, Trịnh Hằng nhíu mày nói: “Lâm Tiểu Ngư đó hình như không để ý tới tiền?”
“Còn có người không thích tiền sao?” Triệu Tử Dịch cười nói: “Tôi không tin đâu, đi, vào trong đã, tôi bày mưu tính kế cho cậu.”
Triệu Tử Dịch nói như vậy, Trịnh Hằng cười, nói: “Vậy chúng ta vào trong chơi một trận.”
Mấu chốt là trước đây anh ta từng chọc phải một kẻ địch mạnh, ba anh ta phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể giải quyết được việc này, còn đánh anh ta một trận.
Điều này khiến cho anh ta làm việc gì cũng có chút lo lắng sợ hãi. Nếu không dựa vào tính cách của anh ta, sớm đã đi chặn đường Lâm Tiểu Ngư rồi.
Thạch Lỗi ở bên cạnh, anh ta vốn muốn nói chuyện tiệm thú cưng cả Diệp Tinh, nhưng lời đã tới bên miệng lại không nói ra.
Tới phòng bao mà mấy người Diệp Tinh đang nồi, Triệu Tử Dịch liếc bên trong một cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Trịnh Hằng, ánh mắt không tồi.”
Từ góc độ của anh ta vừa hay nhìn thấy Chu Lãnh Huyên.
Hiển nhiên Trịnh Hằng cũng nhìn thấy, anh ta lập tức nói: “Đó không phải Lâm Tiểu Ngư, Triệu Tử Dịch, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tuyệt đối đừng chọc tới cô gái đó.”
Anh ta láng máng nghe được thông tin, có nhân vật lớn nhìn trúng Chu Lãnh Huyên, không cho phép người khác tới làm phiền.
Mặc dù không biết sự thật, nhưng những người chọc tới Chu Lãnh Huyên đều vào viện rồi.
Sau đó, Trịnh Hằng tiến lên một bước, trực tiếp đẩy cửa phòng bao, sải bước tiến vào.
“Trịnh Hằng.”
Chu Lãnh Huyên, Tiền Giai Giai nhìn hai chàng trai xa lạ đột nhiên đẩy cửa bước vào, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Mà Hạ Lâm và Chu San trực tiếp hô lên.
Về phần Lâm Tiểu Ngư và Diệp Tinh thì hơi nhíu mày.
“Haha, trong này náo nhiệt quá.” Trịnh Hằng bước vào, rất tự nhiên nói. Nói xong mắt anh ta nhìn về phía Lâm Tiểu Ngư.
“Hình như chúng tôi không mời anh tới liên hoan? Mời anh mau rời khỏi nơi này.” Diệp Tinh nhíu mày nói.
“Diệp Tinh, tên nhóc này đúng là ngông cuồng giống cậu nói.” Triệu Tử Dịch cười nói.
Diệp Tinh liếc anh ta một cái, sau đó thu tầm mắt lại.
Lập tức nụ cười trên mặt Triệu Tử Dịch biến mất, vậy mà Diệp Tinh này không nhìn anh ta.
“Diệp Tinh, tôi là bạn của Thạch Lỗi, Hạ Lâm, tới đây kính một ly rượu được không?” Trên mặt Trịnh Hằng vẫn mang theo nụ cười.
Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh một cái, hơi xấu hổ, nhưng vẫn nâng ly, nói: “Trịnh Hằng, ly rượu này tôi kính anh.”
“Không vội.” Trịnh Hằng cười nói: “Chiếc ly này của tôi vẫn chưa có rượu mà.”
Anh ta nhìn một lát, đột nhiên nhìn thấy ly rượu bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, nói: “Ly rượu này không tồi.”
Trên mặt anh ta mang theo một nụ cười ấm áp, dường như tràn đầy thiện chí.
Cả phòng bao đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nhìn Trịnh Hằng, sắc mặt đều thay đổi.
Trịnh Hằng này rõ ràng đang khiêu khích.
Diệp Tinh nắm lấy tay Lâm Tiểu Ngư, lạnh nhạt nhìn Trịnh Hằng.
Dường như rất hài lòng với việc bản thân mình nháy mắt đã thu hút tầm mắt của tất cả mọi người, Trịnh Hằng cười nói: “Ồ, ngại quá, tôi quên mất là không thể chỉ uống rượu của người ta. Lâm Tiểu Ngư, như vậy đi, ly rượu này bán cho tôi, tôi ra giá ba mươi vạn!”
Ba mươi vạn chỉ để mua một ly rượu, đây đúng là cái giá trên trời.
Nhưng lời vừa nói xong, mọi người đều dùng ánh mắt kì lạ để nhìn anh ta.
“Sao vậy? Lẽ nào Diệp Tinh còn có con bài chưa lật?” Thấy vậy, trong lòng Trịnh Hằng lập tức nổi lên một dự cảm không tốt.
Chuyện xảy ra lần trước lại hiện lên trong lòng một lần nữa.
“Trịnh Hằng, Diệp Tinh mở một tiệm thú cưng, giá trị trên nghìn vạn.” Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh một cái, lại nhìn Trịnh Hằng giải thích.
“Tiệm thú cưng?” Trịnh Hằng cười.
Vừa nãy anh ta còn cho rằng Diệp Tinh còn có lá bài chưa lật.
Giá trị nghìn vạn, căn bản anh ta không để vào mắt, đối với anh ta mà nói, muốn làm cho một tiệm thú cưng sụp đổ quá dễ dàng.
Hơn nữa, biết được tin tức này, Trịnh Hằng nháy mắt càng trở nên hưng phấn hơn.
“Khó trách Lâm Tiểu Ngư nhất quyết một lòng với Diệp Tinh, chắc hẳn đã biết trước nhà Diệp Tinh có tiền tài như vậy.” Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Trước đây anh ta còn cho rằng Lâm Tiểu Ngư không thích tiền, không ngờ Diệp Tinh còn che giấu bản thân là người có tiền.
Biết được tin tức này, Trịnh Hằng cũng không thăm dò thêm gì nữa, mặt anh ta vẫn cười, nói: “Lâm Tiểu Ngư, tôi rất thích em. Có muốn suy nghĩ một chút về việc làm bạn gái tôi không? Diệp Tinh có thể cho em, tô cũng có thể, hơn nữa còn cho những thứ tốt hơn. Nhà tôi mở vài cửa hàng phục sức Helen, quần áo tùy em chọn.”