Ông ta là ba của của Đổng Nguyệt nên cũng có thể cảm giác được cái gì.
Chỉ là, đối với việc này trong lòng ông ta cũng chỉ có thể thầm than đáng tiếc.
"Chúng ta lúc trước tuy rằng không có nghe Diệp Tinh, may mắn sau đó gặp Diệp Tinh, lại sinh ra một ít liên hệ." Lúc này Đổng Minh Viễn lại cảm thấy may mắn.
Trong lòng ông ta nghĩ sau này nhất định phải cẩn thận xử lý tốt quan hệ với Diệp Tinh.
......
"Đâ... Đây là ông chủ?" Lý Thiến, Triệu Nhã và các nhân viên cửa hàng thú cưng của Diệp Tinh, còn có những người còn sống sót của công ty đầu tư Tinh Nguyên cũng nhìn thấy Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Khiếp sợ, trong lòng lại tràn đầy hối hận.
"Ông chủ lại lợi hại như vậy?"
Bọn họ lựa chọn rời khỏi công ty Diệp Tinh khi Diệp Tinh bị chèn ép, sau đó liền không có bất kỳ liên hệ nào với Diệp Tinh nữa.
Vốn cho rằng đây là một quyết định chính xác, nhưng hiện tại thế giới biến thành như vậy, chỉ có thực lực mạnh mới có thể sống sót tốt hơn.
Hiện tại Diệp Tinh thực lực mạnh như vậy, nếu như tiếp tục đi theo Diệp Tinh, vậy khẳng định sẽ không giống như bây giờ lo lắng đề phòng cuộc sống.
Bọn họ biết công ty có người không rời đi, hơn nữa tiếp tục giúp Diệp Tinh làm việc, hiện tại cuộc sống rất an nhàn, thậm chí còn bước lên con đường tu luyện.
Lúc trước bọn họ liên lạc trên điện thoại di động vô tình biết được, liền hỏi họ làm sao có thể bước lên con đường tu luyện, có phải chiếm được quang đoàn tu luyện hay không.
Thế nhưng mấy người kia không nói gì, nhưng hiện tại nhìn thấy Diệp Tinh triển lộ ra thực lực như vậy, bọn họ cũng hoàn toàn biết.
Diệp Tinh có được thực lực khủng bố như vậy, quang đoàn tu luyện phỏng chừng rất dễ dàng có được.
Thế nhưng, cơ hội chỉ có một lần, bọn họ lựa chọn rời bỏ Diệp Tinh, hiện tại cũng không có cơ hội bù đắp nữa.
Dưới chân trời đen tối, đoàn người chậm rãi đi lại, đoàn người này chừng hơn trăm người, phía trước có bảy người, trong tay bọn họ còn cầm binh khí, trên người có linh lực dao động, rõ ràng đã bước lên con đường tu luyện.
Ở phía sau cũng có năm người, cũng là người tu luyện.
Mà ở vị trí trung gian, nam nữ già trẻ đi lại gian nan, quần áo bọn họ rất bẩn, mặt cũng bẩn, chỉnh thể thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.
"Được rồi, hiện tại mọi người nghỉ ngơi một chút, nửa tiếng đồng hồ tiếp tục lên đường." Người dẫn đầu nói.
Nghe vậy, mọi người cũng không chú ý, trực tiếp ngồi trên mặt đất.
Nơi này có mấy căn nhà, có người đi vào sau đó bật TV lên, nhất thời một đạo video xuất hiện.
Trong hình ảnh, một thanh niên hai tay huy động, từng ngọn lửa phát ra, không ngừng đem đông đảo dị thú đánh chết.
- Người thanh niên kia thực lực thật mạnh!
- Hắn so với đại nhân Lâm Mộc của chúng ta còn cường đại hơn rất nhiều lần!
"Khuôn mặt thanh niên kia tựa hồ có chút quen thuộc, hình như tôi quen biết."
- Đủ rồi đó, nếu ông quen biết đại nhân vật như vậy còn cần cùng chúng tôi chạy nạn à?
"Nếu như tôi có thực lực như vậy thì tốt biết bao, như vậy thì không cần sợ hãi những động vật biến dị kia nữa."
......
Xem video, một số người không thể không bàn tán.
"Diệp Tinh."
Ở một khu vực, có hai thân ảnh gầy guộc ngồi trên mặt đất, trên mặt các cô rất bẩn, trên đầu còn dùng khăn mặt quấn lấy, nhìn qua tựa hồ rất tang thương, trong đó một thân ảnh nhịn không được nói.
"Chị Lâm, thật sự là Diệp Tinh a." Cảm xúc của một người khác bên cạnh dường như cũng thay đổi một chút.
Nhìn kỹ khuôn mặt các cô, mơ hồ có thể thấy được chính là Hạ Lâm cùng Chu San San.
Điện thoại di động đều bị mất lúc hai người bọn họ chạy nạn, hiện tại đi theo đoàn bộ đội chỉ có thể chậm rãi đi trên đường, trong lòng cầu nguyện không cần lo lắng nguy hiểm.
Vì phòng ngừa người có kẻ chú ý, các cô đem chính mình làm cho bẩn thỉu, trên người đều tản ra một cỗ mùi hôi thối.
"Chúng ta thật đúng là tự làm tự chịu." Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh, cười khổ một tiếng.
Cô ta nhớ tới nam sinh trước kia bị mình trào phúng, nhìn bộ dáng nhiều người thảo luận, kính sợ như vậy, thân phận, địa vị hiện tại của Diệp Tinh có thể tưởng tượng được lớn cỡ nào.
"Nếu chúng ta tin tưởng Tiểu Ngư nói, cũng không đến mức rơi vào tình trạng hiện tại!" Hạ Lâm nhìn bầu trời đen tối chung quanh, trong mắt có một tia tuyệt vọng dâng lên.
Cô ta không biết liệu mình có thể sống sót đến Tây An hay không.
......
Tất cả dị thú đều bị đánh chết, nhưng mà mấy thi thể trong sân lại không bị phá hủy, chắc những thứ này đều là động vật bình thường, cũng không có biến thành dị thú, có thể ăn được.
- Những dị thú này đều bị giết!
- Quá lợi hại!
......
Người sống sót nhìn Diệp Tinh, trên mặt tràn đầy kích động, kính sợ. Họ thật sự còn sống.
"Đại ca, anh thật lợi hại a." Trong một khu vực, một cậu bé gầy nhanh chóng chạy tới, ngẩng đầu nhìn Diệp Tinh, vẻ mặt sùng bái nói.
- Anh lợi hại như vậy thì em có đi theo anh hay không? Diệp Tinh nhìn Lý Dương xuất hiện, cười cười nói.