Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xét về thực lực thì có thể Đạo chủ Ba Quân không bằng đạo chủ Lăng Hằng, nhưng bàn về mạng lưới quan hệ thì chỉ riêng thân phận luyện đan sư cường đại này thì chắc chắn đã vượt xa đạo chủ Lăng Hằng rồi.

Thế nên, có lấy được hay không nhất định phải xem thái độ của tộc Ba Quân.

“Ngươi muốn cái nào?” Đại trưởng lão ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi thẳng Diệp Tinh.

“Đồng ý rồi?”

Diệp Tinh nghe vậy thì trong lòng vô cùng kích động, nhưng hắn vẫn làm như không có chuyện gì, chỉ về phía tiểu đỉnh có khắc đủ loại bí văn bên trong: “Tôi thích cái đó nhất.”

“Đỉnh ba chân?” Đại trưởng lão nhất thời nhíu mày.

Chiếc đỉnh đó đã ở trong phủ Ba Quân từ lâu lắm rồi, phía trên nó khắc những bí văn lộn xộn bừa bãi, ban đầu cũng chính vì điều này mà họ mới cảm thấy hứng thú với nó.

Tuy nhiên, sau một thời gian dài nghiên cứu, thậm chí cả đạo chủ Ba Quân cũng đích thân nghiên cứu nhưng không có kết quả. Chiếc đỉnh ba chân này ngoại trừ nhìn hơi kỳ quái một chút thì hình như cũng không có gì đặc biệt cả.

Những bí văn đó có thể là do người nào đó cố tình khắc lên.

Nếu như thực sự có thể nghiên cứu ra được thứ gì đó thì chiếc đỉnh đó chắc chắn sẽ không bị tùy tiện ném ở chỗ này làm vật trang trí.

“Diệp Tinh, những thứ này bình thường sẽ không bán cho bất cứ người nào cả.” Đại trưởng lão nắm lấy tay Vũ Hoành, nhìn Diệp Tinh nói: “Nhưng ngươi đã đưa Vũ Hoành trở về, có ơn cứu mạng với Vũ Hoành, thế nên cái đỉnh này ta sẽ tặng cho ngươi, coi như là báo đáp ân tình của ngươi với gia tộc Ba Quân. Không biết ý ngươi thế nào?”

Đại trưởng lão nói xong thì vung tay lên, chiếc đỉnh ba chân nhanh chóng bay tới trước mặt Diệp Tinh.

Ông ta cảm thấy Vũ Hoành có thiên phú luyện đan, tương lai tất nhiên sẽ trở thành trụ cột của gia tộc. Diệp Tinh có ơn cứu mạng với Vũ Hoành, nếu như không sớm trả món nợ ân tình này thì không biết sau này phải lấy cái gì để trả.

Thế nên bây giờ có cơ hội, tốt nhất là trả hết nợ nần.

Chiếc tiểu đỉnh xuất hiện trước mặt Diệp Tinh thì chiếc chìa khóa trong nhẫn không gian bắt đầu dao động, Diệp Tinh vô cùng hưng phấn.

Hắn bình tĩnh gật đầu với đại trưởng lão một cái: “Được.”

Đại trưởng lão rõ ràng muốn dùng tiểu đỉnh này chấm dứt món nợ ân tình giữa hắn và Vũ Hoành, nhưng hắn cũng không thèm để ý.

Lúc trước hắn lựa chọn cứu chị em Vũ Mạch Vũ Hoành là vì mảnh vỡ trong quả cầu pha lê.

Nhìn Vũ Hoành đang bị đại trưởng lão lôi kéo, Diệp Tinh không khỏi cảm thán.

Không ngờ lấy được đồ lại nhờ vào Vũ Hoành.

Nếu không thì đại trưởng lão sẽ không dễ dàng đáp ứng yêu cầu của hắn như thế. Cho dù có đồng ý thì chắc chắn cũng sẽ không tặng mà bắt phải bỏ một cái giá không nhỏ.

Nhưng mà chuyện Vũ Hoành được đại trưởng lão coi trọng cũng là nhờ hắn đã dẫn dắt ý thức của Vũ Hoành thâm giậm không gian trụ Đan Văn.

Diệp Tinh nhanh chóng thu tiểu đỉnh vào trong nhẫn không gian.

“Đa tạ đại trưởng lão.” Cơ duyên đã tới tay, cuối cùng Diệp Tinh cũng yên lòng.

“Ừ, ta còn việc phải làm, xin phép đi trước.” Đại trưởng lão gật đầu nói.

“Tạm biệt Diệp Tinh đại nhân.” Vũ Hoành vẫy tay với hắn.

Diệp Tinh cũng vẫy tay với cậu ta.

Chờ bóng dáng hai người đó biến mất, Diệp Tinh cũng xoay người chào hỏi tam trưởng lão Hắc Mặc: “Tam trưởng lão, vậy chúng tôi cũng xin phép rời đi.”

“Các vị đi thong thả.” Hắc Mặc gật đầu.

Diệp Tinh nhìn về phía mấy cây cột ánh sáng bao lấy trụ Đan Văn kia, ánh mắt khẽ lóe lên.

Chỉ cần hắn thích thì lúc nào cũng có thể tiến vào không gian của trụ Đan Văn, sau đó kéo ý thức của người khác tiến vào.

Không cần biết ý thức đó là của ai thì đều được công nhận là thiên tài luyện đan có thể sánh ngang với đạo chủ Ba Quân!

Dẫn dắt ý thức người khác tiến vào trong không gian trụ Đan Văn có thể có hạn chế nào đó, nhưng cũng có thể chẳng có hạn chế nào!

Tất nhiên Diệp Tinh sẽ không nói chuyện này ra, việc chế tạo hàng loạt thiên tài luyện đan cao cấp là một chuyện nghe thật khủng khiếp.

Cho dù hắn có muốn kiểm chứng suy nghĩ trong lòng thì cũng không phải hiện tại.

“Gia tộc Ba Quân, sau này tôi sẽ còn đến nữa!” Diệp Tinh nói thầm.

Lần này hắn tới đây với thất sư huynh nên mới được gia tộc Ba Quân tiếp đón long trọng. Trên thực tế, gia tộc Ba Quân cũng chẳng coi trọng hắn lắm.

Nhưng lần tiếp theo hắn đến không biết sẽ là tình cảnh như thế nào đây?

...

Đồng bằng khổng lồ trải dài đến vô tận, phóng tầm mắt ra xa cũng không nhìn được điểm cuối. Một làn gió nhẹ thổi tới, mang đến cho người ta một loại khí tức lạnh như băng.

Đại lục Tân Nguyệt là một đại lục đóng băng, nhiệt độ quanh năm rất thấp.

“Sư đệ, thật sự không muốn ở trong phủ của ta à?”

Trên đồng bằng rộng lớn còn có mấy người, lú này Kuiba nhìn Diệp Tinh nói.

“Không.” Diệp Tinh lắc đầu cười với anh ta.

“Được thôi, nhưng nếu sư đệ rảnh rỗi thì lúc nào cũng có thể tới chỗ ta.” Kuiba cũng cười.

Anh ta biết thời điểm bây giờ là thời điểm Diệp Tinh nhanh chóng tiến bộ nhất, trong lòng chắc cũng chuẩn bị kế hoạch tu luyện rồi.

“Nhất định.” Diệp Tinh mỉm cười gật đầu.

Sau đó Kuiba rời đi, trên đồng bằng rộng lớn chỉ còn lại Diệp Tinh và Mặc Uyên.

“Đi thôi, Mặc Uyên tiên sinh, chúng ta trở về Thiên Lan giới!” Diệp Tinh hít sâu một hơi, cười nói.

Hắn tới nơi này là vì cơ duyên trên bản đồ, bây giờ cơ duyên đã tới tay, tất nhiên hắn lựa chọn quay về.

Mặc Uyên gật đầu một cái.

Rào rào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK