Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những chàng trai khác hâm mộ nói.

Hỗn Dương cười, nói: “Ỷ vào thời gian tu luyện dài mà thôi. Đợi qua vài năm nữa, thực lực của Kim Nguyên ngươi sẽ vượt qua ta dễ như trở bàn tay.”

Thời gian anh ta dừng ở Đạo Tắc Cảnh khá dài.

Kim Nguyên khiêm tốn vài câu, nhưng nụ cười trên mặt cậu ta lại thể hiện rằng tâm trạng rất tốt, cậu at thích sự xu nịnh của người khác.

Nói vài câu, mặt Kim Nguyên lại trở nên nghiêm túc, nói: “Bắc Hạp cốc này rất nguy hiểm, chúng ta chia nhau ra, Hỗn Dương sư huynh, huynh theo ta tới bên trái, Không Vân và Charon đi về phía bên phải....”

Cậu ta nhanh chóng sắp xếp.

Diệp Tinh không nói gì nhiều, nghe theo sự sắp xếp của Kim Nguyên.

“Ông cụ đó đang ở nơi nào?” lúc này sắc mặt hắn bình tĩnh, nhưng cả người lại rơi vào trạng thái căng cứng.

Mà ý thức đạo tắc của hắn cũng đã tiến vào bên trong nhẫn không gian, lúc nào cũng có thể lấy kiếm trận ra.

Hắn đang tìm cơ hội ra tay!

Mãi tới nửa tiếng sau, lúc này hắn tới bên cạnh một bụi cỏ.

“Khè khè!”

Vừa tới đây, bỗng nhiên trong bụi cỏ có tiếng khè khè phát ra, sau đó có mấy chục con rắn nhỏ màu đỏ xuất hiện.

“Không ổn, là rắn mắt đỏ, mọi người chuẩn bị chiến đấu.” Kim Nguyên vội vàng nói.

Oành! Oành!

Từng luồng khí thể dao động khủng bố bạo phát, mọi người tấn công đám rắn đỏ này.

“Không Vân, cẩn thận.” Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên, Charon đó kinh ngạc hô lên một tiếng, vậy mà lại có mười mấy con rắn mắt đỏ nhỏ xuất hiện, toàn bộ đều đánh về phía Diệp Tinh.

Charon vung trường côn trong tay, nhanh chóng tiến tới gần, nhưng lại khiến cho Diệp Tinh cảm thấy một luồng dao động mãnh liệt, dường như mục tiêu của Charon là hắn.

“Chiến Mặc, mau ra tay giúp đỡ Diệp Tinh!” Kim Nguyên thấy vậy khẽ quát một tiếng.

Uỳnh!

Lời Kim Nguyên vừa dứt, một luồng khí thế dao động khủng bố từ phía đông bạo phát, ông già đó bỗng nhiên xuất hiện, ánh mắt nhìn đám rắn nhỏ màu đó, tay phải hung hăng túm lấy.

Dù mục tiêu trông có vẻ là những con rắn nhỏ màu đỏ đó, nhưng Diệp Tinh lại cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ.

Ông cụ đó tiếp cận những con rắn màu đỏ, cũng tiếp cận cả hắn!

Trong thời gian ngắn ngủi, mười mấy con rắn, Charon, Chiến Mặc hậu kì Hư Không Cảnh toàn bộ đều đánh về phía Diệp Tinh.

Thấy vậy, trong đáy mắt Kim Nguyên lộ ra một tia vui mừng.

“Chết đi! Không Vân! Hôm nay ngươi yên tâm rơi xuống từ nơi này đi!”

Thực ra những con rắn này là do cậu ta nuôi, Charon và Chiến Mặc cũng là do cậu ta sắp xếp, trước giờ cậu ta chưa từng có ý định buông tha cho Diệp Tinh.

Hơn nữa, nhìn tình hình cuộc chiến hỗn loạn trước mắt, cho dù Diệp Tinh chết, người khác cũng sẽ không trách tội lên người cậu ta, nhiều nhất là rối rắm vì việc ngoài ý muốn.

Cho dù tông chủ Hồn Huyền có nghi ngờ, lẽ nào sẽ vì một người chết như Diệp Tinh mà trừng phạt cậu ta? Hoàn toàn trở mặt ầm ĩ với cha mình – Mạc Vẫn?

Trong mắt cậu ta mang theo vẻ hưng phấn, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng về cái chết của Diệp Tinh.

“Cuối cùng cũng ra rồi sao?” Lúc này, ánh mắt Diệp Tinh vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn ông cụ Chiến Mặc đó bỗng nhiên xuất hiện.

Oành!

Nháy mắt, một lĩnh vực khổng lồ xuất hiện, bao phủ lên khu vực xung quanh.

Lĩnh vực Hắc Diệu! Hơn nữa còn là lĩnh vực Hắc Diệu cực kì mạnh mẽ!

Vút!

Cùng lúc đó, một luồng sáng từ trên người Diệp Tinh bay ra, tốc độ nhanh tới cực hạn, dường như nháy mắt đã tới bên cạnh ông cụ Chiến Mặc.

“Cái gì?” ông cụ Chiến Mặc vốn không có biểu tình gì, nhưng cảm nhận được lĩnh vực, nhìn thấy ánh sáng đó nháy mắt xuất hiện trước mặt ông ta sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta vội vàng tránh đi.

“Rầm!”

Một tiếng va chạm vang lên, ánh sáng hơi lệch đi một chút, nhưng vẫn bay dọc theo cổ ông ta ra ngoài.

Nhất thời, trên cổ ông cụ Chiến Mặc xuất hiện một vết thương rất lớn, máu tươi phun ra.

Mà dòng máu này nháy mắt biến thành màu đen, đáy mắt ông cụ Chiến Mặc lộ ra sự sợ hãi, sức sống nháy mắt biến mất.

“Rầm!” Thật thể lập tức đập xuống nền đất.

Cường giả hậu kì Hư Không Cảnh Chiến Mặc chết.

Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!

Lúc tấn công Chiến Mặc, trên người Diệp Tinh lại xuất hiện những thanh trường kiếm khác, tốc độ nhanh tới cực điểm, không ngừng bay lượn.

Đầu tiên thanh trường kiếm tấn công Charon cách hắn gần nhất.

“Không!” trên mặt Charon hiện lên sự sợ hãi, sau đó bị một thanh trường kiếm trực tiếp cắt ngang yết hầu.

Đạo Tắc Không Gian mạnh mẽ đang điên cuồng chảy vào trong người cậu ta, cắn nát ý thức, trái tim cậu ta.

Charon chết!

Dường như chưa tới một phần một nghìn giây, trường kiếm đã tới phía trước mấy người Hỗn Dương, bao gồm cả Kim Nguyên.

“Đây là thứ gì?”

“Kiếm trận! Đây là kiếm trận!”

“Không Vân điên rồi.”

Trong mắt mấy người đó lộ ra sự sợ hãi, muốn ngăn lại chạy trốn, nhưng căn bản không thể ngăn lại được.

Dường như chỉ một đòn tấn công, những thiên tài mạnh mẽ này đã chết hết.

“Không....Không Vân....sao có thể?” Lúc này sắc mặt Kim Nguyên thay đổi hoàn toàn, sợ hãi nhìn Diệp Tinh.

“Chiến Mặc bị giết rồi?”

Người hộ về Hư Không Cảnh hậu kì đó của cậu ta trực tiếp bị Diệp Tinh miểu sát.

Sắc mặt Diệp Tinh lạnh lùng, khống chế trường kiếm.

“Vút!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK