Ngăn chặn trong ba giây, sau đó tấm lá chắn trường kiếm của Diệp Tinh xuất hiện vết nứt.
“Không ổn, không chặn nổi nữa rồi.” Sắc mặt Diệp Tinh thay đổi.
Lực tấn công của kiếm quang đó quá mạnh, căn bản là hắn không ngăn lại được.
VÚt!
Vết nứt xuất hiện, sau đó kiếm quang trực tiếp xuyên qua từ khe nứt trên lá chắn, giống như một ngọn núi khổng lồ đập lên người Diệp Tinh.
“Phụt!”
Máu tươi từ trong miệng Diệp Tinh phun ra, thân thể lập tức bay ra ngoài.
Kiếm quang mạnh mẽ tiếp xúc với cơ thể hắn, bắt đầu điên cuồng làm sức sống của hắn biến mất.
Không gian chiến đấu lại khôi phục vẻ yên tĩnh, người đàn ông mặc đồ trắng nhìn Diệp Tinh, lạnh giọng nói: “Diệp Tinh, vượt tầng thứ năm thất bại.”
“Thua không oan.” Diệp Tinh nhìn người đàn ông áo trắng, lắc đầu.
“Lĩnh ngộ Đạo Tắc Không Gian của mình mạnh, nhưng Đạo Tắc Sinh Mệnh quá yếu, căn bản không thể hình thành hiệu quả phòng ngự, nếu trình độ lĩnh ngộ Đạo Tắc Sinh Mệnh và Đạo Tắc Không Gian giống nhau, vậy thì kiếm quang đó sẽ không thể phá vỡ được phòng ngự của mình.” Diệp Tinh thầm nói, phân tích nguyên nhân thất bại của mình.
Hắn không chán nản chút nào, tầng thứ năm này hắn vốn chẳng nắm được bao nhiêu phần có thể vượt qua.
Độ khó của Tháp Đăng Thiên này tăng lên như gió bão theo số tầng.
Ong....
Trong không gian có rất nhiều khí lưu màu xám bao phủ, dưới những khí lưu màu xám này, vết thương trên người Diệp Tinh nhanh chóng khôi phục.
Soạt!
Trong không gian lóe lên một luồng dao động, sau đó thân thể hắn lập tức biến mất không thấy.
Lần nữ xuất hiện, Diệp Tinh đã đứng trên quảng trường.
“Nhìn kìa, Diệp Tinh ra rồi!”
Nhất thời, ánh mắt của các thiên tài trên quảng trường đổ dồn về phía hắn.
“Diệp Tinh không vượt qua được tầng thứ năm.” Rất nhiều thiên tài biết Diệp Tinh thất bại, trong lòng vô thức thở phào một hơi, sau đó lại cười khổi.
Lúc đầu Diệp Tinh và bọn họ thực lực hơn kém nhau không nhiều, nhưng giờ đây lại ép khiến cho bọn họ không thở được.
“Hạng hai à?” Diệp Tinh nhìn bảng xếp hạng trước Tháp Đăng Thiên.
Lúc này, hạng nhất trên bảng xếp hạng là Hỗn Vũ, xông lên được tầng thứ bảy Tháp Đăng Thiên!
“Còn cách nhau ba tầng nữa, không biết mình có cơ hội vượt qua không?” trong mắt Diệp Tinh lóe lên một tia sáng.
Giờ đây, cũng chỉ có Hỗn Vũ vượt qua được hắn.
“Đi thôi.” Diệp Tinh không dừng lại, nhìn bảng xếp hạng một chút, quay người nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhìn bóng lưng Diệp Tinh biến mất, các thiên tài mắt nhìn nhau, nhanh chóng bấm đồng hồ.
...
Tin tức ở nơi này nhanh chóng được truyền ra, chỉ trong một thời gian cực kì n gắn đã truyền đi khắp thất trọng thiên.
Mấu chốt là thành tích của Diệp Tinh quá mức dọa người.
“Tầng thứ tư! Sao có thể? Không phải bốn năm trước Diệp Tinh mới xông qua tầng thứ hai Tháp Đăng Thiên sao? Chỉ trong bốn năm ngắn ngủi lại xông qua được hai tầng nữa?”
“Sao tốc độ tiến bộ của cậu ta nhanh vậy?”
“Bây giờ ta mới vượt qua được tầng một! Lúc đầu thực lực của ta và Diệp Tinh hơn kém nhau không nhiều lắm, hắn ta chỉ mạnh hơn ta một chút mà thôi, tổng thứ hạng còn chẳng cao bằng ta.”
“Điên cuồng quá! Tốc độ tiến bộ này có thể sánh ngang với Hỗn Vũ rồi đúng không?”
“Bây giờ Hỗn Vũ mới xông lên được tầng bảy Tháp Đăng Thiên, giờ đây Diệp Tinh chỉ còn cách hắn ta ba tầng mà thôi!”
“Không thể tin được!”
...
Rất nhiều thiên tài chấn động, bị thực lực bỗng nhiên bạo phát ra của Diệp Tinh làm cho chấn động.
Nếu là mấy người Vô Ngân, Đồng Mục Sâm xông qua tầng thứ tư bọn họ còn có thể chấp nhận được, bởi vì mấy người Vô Ngân vốn đã dẫn đầu mọi người, nhưng Diệp Tinh có thực lực ngang với một người lại một đường tiến về phía trước, thực lực bày ra càng lúc càng mạnh!
...
“Tầng thứ tư?” Trong ngũ trọng thiên, Viêm liệt tóc chỉ có một màu đỏ, toàn thân tỏa ra dao động nóng hầm hập nắm chặt nắm đấm, trên mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Lúc vừa mới tiến vào thành Thời Không thực lực của anh ta còn vượt qua Diệp Tinh, cho dù Diệp Tinh có vượt lên trên anh ta, anh ta cũng có hi vọng đuổi kịp, nhưng nháy mắt Diệp Tinh đã dứt ra một khoảng cách đủ để khiến anh ta tuyệt vọng!
...
Trong một tòa cung điện của lục trọng thiên, một chàng trai hai mắt chỉ có màu đen, không có tròng trắng đang đứng.
“Vượt qua tần thứ ba Tháp Đăng Thiên, giờ đây khoảng cách giữa mình và Hỗn Vũ đang dần dần được rút ngắn.” Đồng Mục Sâm thầm nói trong lòng.
Đồng Mục Sâm vẫn luôn rất khiêm tốn, trước giờ dường như không nói gì với bất kì ai, quen một thân một mình, nhưng thực lực vẫn luôn tiến bộ rất nhanh.
“Hửm?” Bỗng nhiên Đồng Mục Sâm nhìn đồng hồ đang kêu, bấm vào nhìn.
“Diệp Tinh? Tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên?” Nhìn tin nhắn này, Đồng Mục Sâm khẽ nhíu mày.
Đồng Mục Sâm khẽ nhíu mày.
“Xem ra đối thủ của mình không chỉ có Hỗn Vũ, còn có cả Diệp Tinh này.”
Anh ta bấm đồng hồ trong tay, tìm kiếm tin tức về nhiệm vụ của thành Thời Không.
...