Nghe vậy, Diệp Tinh gật đầu nói.
Trên thực tế, trên người hắn cũng có rất nhiều trường kiếm, chừng mấy trăm thanh, căn bản không cần đau lòng trường kiếm tiêu hao nhanh.
"Các ngươi thì sao?" A Bộ Tháp lại nhìn về phía mấy người khác.
- Được!
- Ta đồng ý!
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Mặc Tâm vung tay phải lên, trong tay xuất hiện hai viên cầu sắt màu đen, mặt trên còn chớp động từng đạo quang mang lôi điện.
Lũng Mạc thì lấy ra một viên cầu trong suốt màu trắng.
Những người khác cũng nhao nhao lấy ra bảo vật của mình.
- Mộc Khôn! Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Tinh, luận phạm vi công kích, Diệp Tinh lớn nhất.
Diệp Tinh không nói gì, tay phải vung lên, một thanh trường kiếm nhanh chóng bay ra xa xa.
- Rống!
Từng con yêu thú điên cuồng vọt tới, thậm chí đều vây quanh tất cả những trường kiếm này.
- Nổ!
Trong một thời gian ngắn, những trường kiếm này lại trực tiếp nổ.
Vút! Vút! Vút!
Rất nhiều mảnh vụn trường kiếm đi về phía trước thông đạo, không ngừng tiến vào trong cơ thể những yêu thú này.
Cơ hồ trong vòng một giây, đại bộ phận yêu thú lại biến mất! Phía trước có thêm một khu vực chân không rộng lớn.
- Đi!
Từng bóng dáng lướt qua, điên cuồng đi tới trong đó.
Chờ sau khi đi được hơn mười giây, lại có rất nhiều yêu thú tới đánh.
Thấy thế, Mặc Tâm trực tiếp ném viên cầu màu đen trong tay đi.
- Phanh!
Một đạo tiếng nổ khủng bố vang lên, viên cầu sinh ra công kích khủng bố trùng kích phía trước, lại có rất nhiều yêu thú tử vong.
"Công kích của Lôi Đình Cầu điện Băng Nguyên càng lúc càng lớn." Lũng Mạc nhìn Lôi Đình Cầu tán thưởng nói.
Phía trước lại xuất hiện một mảnh khu vực chân không thật lớn, lập tức mọi người lại nhanh chóng đi tới một đoạn.
Sau đó Mặc Tâm lại lấy ra một viên Lôi Đình Cầu khác, đánh chết rất nhiều yêu thú.
"Lũng Mạc." Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Lũng Mạc.
Lũng Mạc tiến lên một bước, tay phải anh ta cầm viên cầu màu trắng.
Soạt...
Một đạo bạch sắc quang mang trào ra, nhanh chóng đi tới phía trước, những yêu thú phía trước tiếp xúc với bạch sắc quang mang, thân thể nhất thời không ngừng biến mất.
Sau đó từng lá bài tẩy xuất hiện, những yêu thú này không ngừng bị đánh chết, đám người Diệp Tinh cách cây thần càng ngày càng gần.
- Rống!
Một mực qua nửa giờ, nương theo tiếng rống giận của một cự thú cuối cùng, đám người Diệp Tinh rốt cục đến cuối thông đạo.
"Hô! Cuối cùng đã đến."
"Cây thần Thời Không, không biết có thể đạt được quả Thời Không hay không?"
Mọi người đứng ở cuối thông đạo, trong mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Bọn họ đều có thiên phú không gian hoặc là thiên phú thời gian, cho nên mới đi tới nơi này.
Nếu như có được quả Thời Không, tốc độ tiến bộ của bọn họ nhất định có thể tăng lên rất nhiều.
Ở trước mắt, một gốc cây thật lớn sừng sững sừng sững đứng, cành lá tươi tốt, hiện ra hai màu xám trắng, tản ra từng cỗ dao động kỳ dị.
- Đây là cây thần Thời Không sao? Diệp Tinh nhìn cái cây khổng lồ kia, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi lên gợn sóng.
Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác vô cùng kỳ dị, loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy cái cây trước mắt rất quen thuộc.
"Mình tuyệt đối chưa từng thấy qua cái cây thần này, kiếp này chưa từng, kiếp trước càng không có khả năng, nhưng vì sao trong lòng lại có cảm giác kì lạ này?" Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.
Cây thần Thời Không tồn tại ít nhất mấy tỷ năm này lại làm cho hắn có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
- Mộc Khôn, hiện tại chờ lĩnh vực Thần Thụ mở ra, đạt được ấn ký Thời Không là có thể đạt được một quả Thời Không rồi! Bên cạnh, Côn Quân cười nói.
Cây thần Thời Không nghe đồn là sinh mệnh đầu tiên trên thế giới này, cũng nguyện ý ban cho hậu bối cơ duyên.
Mà khi bọn họ sẽ tiến vào lĩnh vực Thần Thụ, những ấn ký Thời Không kia sẽ ngẫu nhiên xuất hiện.
Có được nhiều quả Không Gian, quả Thời Gian, khả năng gặp phải ấn ký Thời Không cũng càng lớn.
"Ha ha, rốt cục cũng tới được nơi này." Lũng Mạc nhìn về phía cây thần Thời Không cười to nói.
Ánh mắt anh ta liếc mắt nhìn mọi người đang nhìn cây thần, trong mắt chớp động một đạo quang mang.
Vút!
Không hề có dấu hiệu, trường thương trong tay Lũng Mạc huy động, trong nháy mắt đâm tới chỗ một người cung Thần Nguyên.
Dao động vô cùng sắc bén phát ra, những dao động này điên cuồng tràn vào trong cơ thể của người cung Thần Nguyên kia, người đó cũng không có phòng ngự cường đại như Diệp Tinh, khi chịu đạo công kích này, nhất thời trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, khí tức sinh mệnh hoàn toàn ảm đạm.
Sau khi phóng thích công kích này, một vũ khí sắc bén trên người Lũng Mạc giống như phi đao bay ra, mục tiêu cũng là một người trong cung Thần Nguyên.
Cùng lúc đó, bóng dáng A Bộ Tháp cầm đầu đám người cung Thần Nguyên cũng bạo động, chiến đao trong tay chém về phía một thanh niên Thanh Mặc Tông, mà một đạo công kích khác tập kích về phía thanh niên gầy gò cầm hai thanh cự chùy của điện Băng Nguyên.
Trong một thời gian ngắn, tình hình đột nhiên thay đổi.
- Hừ!
Mặc Tâm thì hừ lạnh một tiếng, huy động trường kiếm trực tiếp ngăn cản, cứu thanh niên gầy gò cầm cự chùy.