“Ngon.”
...
Mấy cô gái nếm một chút, đều không nhịn được nói.
Trên mặt bọn họ vô cùng hài lòng.
Trong ngày mưa rào xối xả này, lúc vô cùng đói khát lại được ăn thịt lợn thơm phức, còn gì có thể khiến cho người ta thỏa mãn hơn điều này?”
Sau mấy cô gái, Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng cũng bắt đầu ăn.
Mọi người đều cắn miếng lớn ăn, hiện giờ ăn no là quan trọng nhất.
Ăn một chút, mấy người lại uống chút nước, nhưng chỉ có tổng cộng bốn chai nước, uống một chút mọi người đều không nỡ.
Nghĩ một chút, Diệp Tinh lại dùng dao ngắn khoét một hòn đá ra, sau đó tạo thành một cái bát, rửa sạch sẽ.
Hắn hứng chút nước mưa, sau đó từ từ đun.
“Diệp Tinh, nước như vậy có thể đun sôi hả?” Trương Mộng tò mò hỏi.
“Có thể, một vài nơi người dân dùng đá làm nồi để sử dụng, chiên thịt, đun nước, những điều này rất bình thường.” Diệp Tinh giải thích một chút.
Dần dần, nước trong bát đá dần dần nổi lên bọt khí, sau đó sôi ùng ục.
“Được rồi, nước đun sôi rồi, để nguội một chút rồi uống, các cậu cũng không cần tiết kiệm nước nữa.” Diệp Tinh cười khẽ nói.
Uống nước xong, lại đổ đầy nước vào bình, sau đó Diệp Tinh lại cắt thịt lợn còn thừa ra bỏ vào nấu, đợi nấu tới khi thịt khô lại sau đó cất đi, thịt khô này có thể ăn trực tiếp.
Làm xong tất cả, thời gian đã gần mười hai giờ đêm.
“Tiểu ngư, mọi người dựng lều lên nghỉ ngơi đi, mấy nam sinh chúng tôi ở bên ngoài canh gác.” Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư, khẽ cười nói.
“Ừm.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu, thật thà nói: “Nếu như buồn ngủ thì gọi bọn em dậy.”
Diện tích của hang động được Diệp Tinh mở rộng rất nhiều, một cái lều được dựng lên, mặc dù sáu người ngủ hơn chật chội, nhưng trong hoàn cảnh này đã là tốt lắm rồi.
Mà Diệp Tinh, Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng ở bên ngoài gác đêm.
...
Trong lều, sáu nữ sinh cùng nhau ngủ, nhẹ nhàng nói chuyện.
“Tiểu Ngư, Diệp Tinh nhà cậu lợi hải quá.”
“Phải đó, năng lực kiếm tiền mạnh, sức lực lại lớn như vậy, dễ dàng đánh chết lợn rừng với sói, còn biết nướng thịt, quả thực là không gì không biết làm.
...
Mấy người Trương Mộng, Hạ Lâm nhỏ giọng nói chuyện.
Bọn họ thật sự hâm mộ, hầu như ở phương diện nào Diệp Tinh cũng có thể làm tớ mức tốt nhất.
Nhất là hai người Hạ Lâm, Chu San.
So sánh một chút, bạn trai bọn họ vốn chẳng có chỗ nào hơn người.
Trong bóng đêm, trong mát Chu Lãnh Huyên cũng lộ ra một tia hâm mộ hiếm thấy.
...
Bên cạnh lều, Diệp Tinh im lặng ngồi khoanh chân, hấp thụ linh khí trong không khí xung quanh.
Vào kỳ nghỉ đông hắn đã đạt tới cảnh giới Thức Tỉnh, nhưng hiện giờ đã qua mấy tháng, lại chẳng tiến bộ bao nhiêu.
Luyện Thể, Thức Tỉnh, Vương Cảnh, Hoàng Cảnh, thực ra đều là quá trình hấp thụ linh lực, nhưng linh lực cần thiết ngày càng nhiều.
Tu luyện một lúc, Diệp Tinh nhìn hai người Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng ở bên cạnh đang không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.
“Nếu hai người buồn ngủ thì ngủ trước đi.” Diệp Tinh trực tiếp nói.
“Vậy được, Diệp Tinh, ngủ một lát cậu gọi chúng tôi dậy nhé.” Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng nhìn nhau, vốn muốn từ chối, nhưng vẫn ra.
Thực ra bọn họ đã buồn ngủ không chịu nổi rồi.
Cuối cùng, nơi này chỉ còn lại Diệp Tinh đang im lặng nhìn hang động.
Hiện giờ hắn đạt tới cảnh giới Thức Tỉnh, cho dù vài ngày không ngủ cũng không ảnh hưởng gì.
“Rốt cuộc tiểu Hắc đi đâu rồi? Lâu như vậy mà không có động tĩnh.” Lúc này trong lòng Diệp Tinh xuất hiện một tia lo lắng.
Trùng tầm bảo tiểu Hắc đi từ ban ngày tới giờ vẫn chưa có phản ứng, Diệp Tinh cũng không biết rốt cuộc là nó đã đi đâu.
Đối với Diệp Tinh mà nói, trùng tầm bảo có tác dụng rất lớn, đương nhiên hắn không muốn tiểu hắc xảy ra điều bất trắc.
“Hửm? Tạnh mưa rồi?” Vào lúc đang suy nghĩ, tiếng mưa bên ngoài nhỏ đi rất nhiều.
...
Rất nhanh đã trôi qua một đêm, một đêm này cũng không xuất hiện thêm nguy hiểm gì, dường như lợn rừng và sói đều rời khỏi nơi rừng rậm sâu thẳm vào cùng một khoảng thời gian.
Trên mặt đất có dấu vết của cơn mưa, có điều mặt trời đã lộ ra rồi, ánh mặt trời lại xuất hiện lần nữa.
“Trời sáng rồi!” Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng tỉnh lại, nhìn mặt trời mọc lên, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Mấy cô gái cũng bước ra từ trong lều bạt.
“Woa! Cầu vồng!”
Bỗng nhiên, Trương Mộng chỉ về một phía.
Mọi người cùng nhìn qua, phía Đông của núi Hỗn Nguyên, một dải càu vồng xuất hiện trong không trung, phát ra ánh sáng bảy màu.
Bóng tối biến mất, ánh sáng lại chiếu xuống nhân gian lần nữa.
“Tiểu Ngư, đói không?” Diệp Tinh cách đó không xa đi tới, trong tay cầm một ít hoa quả.
Đây là một ít quả dại có thể ăn.
Lâm Tiểu Ngư thử một quả, trên mặt ngập tràn sự vui vẻ, nói: “Ngon lắm.”
Cách đó không xa, Chu Lãnh Huyên đi tới, nhìn mọi người nói: “Tôi vừa liên hệ với bên ngoài, hiện tại bên ngoài núi Hỗn Nguyên đã có máy móc tới đào đất đá, theo tiếp độ, tới chiều là chúng ra có thể rời khỏi đây.”
“Tốt quá!”
Nghe vậy, trên mặt mấy người Trương Mộng lộ ra vẻ vui mừng.
Rời khỏi nơi này, trở về kí túc, là tâm nguyện lớn nhất của bọn họ lúc này.
Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, sau đó lấy nước đã đun và thịt khô hôm qua ra ăn.
“Phía đó có người.” Đang ăn, bỗng Thạch Lỗi chỉ về phía xa.
Ở phía đó, có một cái bóng đang không ngừng đi về phía họ.