“Phần thứ ba của bí thuật đó cũng đã nắm được rồi! Thúc giục một chút, thực lực của mình lập tức tăng lên mười lần!”
Thực lực của hắn hiện giờ so với hai năm trước được nâng lên rất nhiều.
“Xem thử kiếm trận Thiên Huyền một chút!”
Tay phải Diệp Tinh vung lên, các thanh kiếm lập tức bay lượn không ngừng, những trường kiếm này phải lên tới hơn một nghìn bảy trăm thanh!
“Tăng thêm!”
Tay hắn vung lên, có trường kiếm nhanh chóng gia nhập vào trong kiếm trận.
Hơn một nghìn bảy trăm thanh... một nghìn chín trăm thanh.... hai nghìn ba trăm thanh....hai nghìn tám trăm thanh....ba nghìn năm trăm thanh...
Từng thanh trường kiếm không ngừng gia nhập vào kiếm trận, mãi tới hơn năm nhìn thanh Diệp Tinh mới cảm thấy thao tác có chút khó khăn.
“Haha, kiếm trận Thiên Huyền cũng tiến bộ lớn như vậy!”
Diệp Tinh không kiên trì nữa, lúc này trên mặt hắn tràn ngập vẻ vui mừng.
“Đi! Thực lực không thể xảy ra thay đổi trong thời gian ngắn, xem thử xem thực lực hiện giờ của mình có thể xông lên được tầng mấy Tháp Đăng Thiên!”
Trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia mong đợi.
Một năm này hắn chuyển hóa truyền thừa trên bậc thang Tinh Nguyên thành thực lực của mình, đương nhiên còn một phần nhỏ nữa, có điều thứ này kéo dài trong thời gian tiếp theo sẽ tạo ra ảnh hưởng với sự tiến bộ của hắn.
Hắn nhanh chóng rời khỏi nơi ở của mình.
...
Tháp Đăng Thiên nằm trên một quảng trường khổng lồ, bóng dáng Diệp Tinh lập tức xuất hiện.
“Nhìn kìa, là Diệp Tinh!”
“Một năm rồi, cuối cùng hắn ta cũng tới đây xông Tháp Đăng Thiên.”
“Không biết có thể xông lên tầng thứ mấy?”
“Đoán chừng tầng tám không thành vấn đề.”
Mọi người nhìn Diệp Tinh đi tới, nhất thời không nhìn được bàn tán.
“Hửm?” bỗng nhiên quảng trường trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn về một phía, nơi đó có một chàng trai khuôn mặt bình thường, trông giống người trái đất, trên người còn có rất nhiều bí văn màu xanh lam đang từ từ bước tời.
“Là Hỗn Vũ!”
“Hắn cũng tới rồi!”
“Vậy mà lại trùng hợp đến thế, hắn ta và Diệp Tinh tới đây cùng lúc.”
Mọi người nhìn Diệp Tinh, lại nhìn về phía Hỗn Vũ.
Hai thiên tài Đạo Tắc Cảnh mạnh nhất thành Thời Không lúc này đều tới đây.
“Diệp Tinh.” Hỗn Vũ nhìn Diệp Tinh, trong mắt lộ ra chiến ý.
Vút!
Anh ta lập tức tiến vào bên trong Tháp Đăng Thiên.
“Hỗn Vũ!” lúc này trong mắt Diệp Tinh cũng lóe lên một tia sáng.
Hiện giờ, thực lực của hắn tiến bộ rất nhiều, nhưng không biết còn cách biệt Hỗn Vũ bao nhiêu.
Không hề do dự, hắn cũng tiến vào bên trong Tháp Đăng Thiên.
“Đều tiến vào rồi!”
“Thời gian hơn hai năm, chắc chắn Diệp Tinh, Hỗn Vũ đều tiến bộ nhiều, trên bậc thang Tinh Nguyên, Diệp Tinh leo lên được bậc thang thứ bốn trăm năm mươi, mà Hỗn Vũ kém hơn một chút. Rất có thể tiến bộ của Diệp Tinh sẽ lớn hơn một chút.”
“Có điều trước đây Hỗn Vũ đã sắp xông được qua tầng thứ tám Tháp Đăng Thiên rồi, Diệp Tinh ở tầng thứ tám Tháp Đăng Thiên gần như bị miểu sát, khoảng cách giữa hai người rất lớn.”
Mọi người không nhịn được bàn tán.
Trước khi tiến vào bí cảnh Tinh Nguyên, thực lực của Hỗn Vũ vẫn còn vượt qua Diệp Tinh, nhưng hai năm này Diệp Tinh tiến bộ rất lớn, ai cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
...
“Cuối cùng Hỗn Vũ và Diệp Tinh cũng tới xông tháp rồi.”
“Không biết hiện giờ thực lực của bọn họ đã tiến bộ tới mức nào rồi? Có thể khiến cho chúng ta kinh ngạc không?”
Cùng lúc đó, các tồn tại cường đại cũng đưa ý thực của mình vào trong Tháp Đăng Thiên.
...
Bóng dáng lóe lên, Diệp Tinh xuất hiện trong không gian tầng thứ tám Tháp Đăng Thiên.
“Hai năm rồi, ngươi lại tới đây.” Phía bên kia không gian, chỉ có một bụi cỏ nhỏ màu trắng.
Lúc này bụi cỏ nhỏ màu trắng khẽ vẫy vẫy lá, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Phải, tôi lại tới rồi.” Diệp Tinh nhìn bụi cỏ nhỏ màu trắng này, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
“Thực lực không đủ, tới đây cũng có tác dụng gì?” Cỏ nhỏ màu trắng nhìn Diệp Tinh.
Diệp Tinh bình tĩnh nói: “Sẽ không để ngươi thất vọng đâu!”
“Nếu đã như vậy, vậy thì chiến thôi!” cỏ nhỏ màu trắng gật đầu.
“Định!”
Bỗng nhiên, một tiếng nói vang lên, sau đó Diệp Tinh cảm thấy cơ thể mình không thể động đậy được.
“Trói buộc không gian?” Diệp Tinh cảm nhận luồng trói buộc này một chút, trong mắt không có bất cứ sự hoảng sợ nào.
“Dường như không mạnh là bao!”
“Răng rắc!”
Hắn thúc giục đạo tắc, lập tức có một tiếng vỡ vang lên.
Vút!
Phía xa có một ánh sáng màu trắng đánh tới, lập tức xẹt qua.
“Oành!”
Như hai ngọn núi đụng vào nhau, công kích khủng bố không ngừng khuếch tán ra xung quanh, trong không gian rất nhiều khí lưu đang dâng lên cuồn cuộn, trong không khí không ngừng vang lên tiếng răng rắc.
Khắp không gian nháy mắt bị bao phủ bởi vô số dao động mạnh mẽ, cho dù một cường giả Chân Linh Cảnh ở đây, đoán chừng cũng cảm thấy khó mà chịu được.
Sau khi va chạm, luồng ánh sáng màu trắng đó lập tức biến mất, mà kiếm quang của Diệp Tinh vẫn bay ra như cũ.
“Cái gì?” Thấy vậy, bụi cỏ nhỏ màu trắng đó lập tức kêu lên một tiếng kinh ngạc: “Vậy mà ngươi có thể dễ dàng thoát ra khỏi trói buộc của ta?”
“Là trói buộc của ngươi quá yếu!” Diệp Tinh cười khẽ nói.
“Hừ! Vậy thì thử chiêu này xem!” cỏ nhỏ màu trắng hừ nhẹ một tiếng.
Vút! Vút! Vút!