Nhưng cô cũng có chút kinh ngạc khi nhìn Diệp Tinh.
Đầu tư Tinh Nguyên là do Diệp Tinh nhờ ba cô – Đổng Minh Viễn thành lập, gần đây đầu tư Tinh Nguyên nghiễm nhiên trở thành một con quái vật ở thành phố Thượng Hải, liên tiếp thu mua công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan Thượng Hải và công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu, ba công ty này cộng lại, giá trị của Diệp Tinh đã gần bằng tập đoàn Đổng thị bọn họ.
“Vậy tôi nên biểu hiện thế nào?” Diệp Tinh bình tĩnh nói, hán không muốn nói thêm gì nhiều, trực tiếp nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Nói xong liền sải bước rời đi.
“Vũ Huyên, Diệp Tinh này vẫn đáng ghét như vậy.” Nhìn bóng lưng Diệp Tinh, Đổng Nguyệt bất mãn nói.
Trước đây Diệp Tinh trị bệnh cho Đổng Đại Chí, lại trị bệnh cho Chu Vĩ Thiên, vậy nên bọn họ có cơ duyên trùng hợp, vừa gặp đã quen, trở thành bạn tốt.
Chu Vũ Huyên lắc đầu nói: “Trước đây việc tôi làm khiến cậu ấy tức giận.”
“Hả? Việc gì?” Ánh mắt Đổng Nguyệt chuyển động, mặt đầy vẻ hóng hớt.
Chu Vũ Huyên bất đắc dĩ, nói: “Còn lâu tôi mới kể cho cậu nghe.”
Đổng Nguyệt cái gì cũng tốt, chỉ là quá tò mò.
“Nói đi.” Đổng Nguyệt vội vàng truy hỏi: “Lần trước tôi đã nói bí mật của mình cho cậu nghe, miệng tôi kín lắm, đảm bảo không nói ra bất cứ điều gì.”
Dây dưa một lúc, Chu Vũ Huyên không lay chuyển được cô ta, chỉ có thể kể việc trộm điện thoại trên núi Trường Bạch kể cho cô ta nghe.
“Hóa ra là vậy.” Đổng Nguyệt gật đầu, biết được mâu thuẫn giữ Chu Vũ Huyên và Diệp Tinh, cô ta nhìn Chu Vũ Huyên tò mò hỏi: “Diệp Tinh thật sự lợi hại như vậy à?”
“Ừm, thực sự rất lợi hại.” Chu Vũ Huyên gật đầu.
“Ồ....” Đổng Nguyệt cố ý ồ một tiếng, xấu xa nhìn Chu Vũ Huyên.
Chu Vũ Huyên ngây ra, không biết tại sao Đổng Nguyệt lại như vậy, nghĩ một lát bỗng nhiên phản ứng lại, mặt lập tức ửng đỏ, dùng tay đập một phát: “Cái đồ sắc nữ này, nghĩ đi đâu vậy?”
“Hi hi, không đùa nữa.” Đổng Nguyệt lập tức trốn mất, chơi đùa một lát, Đổng Nguyệt dừng lại, tiếp tục nói: “Cậu nói Diệp Tinh có thể đạp một cước vỡ đất nham thạch, tôi vẫn cảm thấy có chút khó tin.”
“Tôi nói đều là thật, trong sân nhà tôi có một hòn đá to cao hai mét, bị Diệp Tinh dùng tay đập vỡ đó.”
Chu Vũ Huyên nhớ lại, hình ảnh chạy qua trong não, trong lòng thở dài một hơi.
“Sức mạnh hơn người ư?” trong mắt Đổng Nguyệt looj ra một tia hứng thú.
“cậu muốn làm gì?” Chu Vũ Huyên nhìn mặt cô ta, vội vàng nói: “Cậu đừng đi thăm dò Diệp Tinh, lần trước em tôi đã bị Diệp Tinh đánh cho một trận.”
“Cậu tưởng tôi không có não à? Các cậu đã tận mắt nhìn thấy, tôi có gì mà không tin?” Đổng Nguyệt bất đắc dĩ nói, cô ta phát hiện chị em tốt của mình hễ gặp chuyện của Diệp Tinh là lại trở nên không bình thường.
“Đi thôi, không phải nói là đi dạo phố hả? Suýt chút nữa bị Diệp Tinh làm cho mất hứng.”
Cô ta kéo Chu Vũ Huyên đi về phía xa.
...
Mua một chút đồ, Diệp Tinh tới đại học Thượng Hải.
“Diệp Tinh.” Lâm Tiểu Ngư nhanh chóng chạy tới, cười hì hì nhận lấy đồ trong tay hắn, nói: “Lại là đồ ăn ngon.”
Nhưng trên mặt cô lại hiện lên một tia buồn phiền.
“Diệp Tinh, em mà ăn nữa sẽ béo đó.”
“Béo mũm mĩm mới đáng yêu.” Diệp Tinh cười nói.
Thật ra Lâm Tiểu Ngư thuộc loại ăn bao nhiêu cũng không béo.
“Diệp Tinh.”
Phía xa có vài người đi tới, là đám người Trương Mộng, Hạ Lâm.
Lúc này Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh có chút câu nệ, sao khi biết đầu tư Tinh Nguyên là xí nghiệp của Diệp Tinh, cô ta vẫn luôn theo dõi phim điện ảnh mà công ty đầu tư.
Gần đây, 《Như Mối Tình Đầu》ra rạp, tổng doanh thu phòng vé đạt tới ba mươi triệu, chỉ dựa vào bộ phim này Diệp Tinh đã kiếm được mười mấy triệu.
Tốc độ kiếm tiền như vậy ai có thể theo kịp?
Chàng trai trước mặt chỉ trong thời gian vài tháng ngắn ngủi đã kiếm được năm mươi triệu, đứng trên đỉnh giới nhà giàu ở Hoa Hạ.
Trừ bọn họ, những người đi học khác đều không biết trong lớn ẩn giấu một phú hào lớn như vậy.
Ngay cả Chu Lãnh Huyên nhìn Diệp Tinh cũng mang theo vẻ kỳ quái.
Người khác chỉ biết Diệp Tinh có hai bộ phim điện ảnh, nhưng hiện giờ cô ta biết Diệp Tinh đa thu mua hai công ty mạng, tổng cộng đã có ba xí nghiệp, giá trị con người thậm chí đã gần đạt tới trăm triệu.
Diệp Tinh nhìn mấy người Trương Mộng, cười chào hỏi.
“Tiểu Ngư, chuyện lúc trước đã nói xong rồi nhé, cậu nhất định phải đưa Diệp Tinh nhà cậu theo đó.” Trương Mộng léo tay Lâm Tiểu Ngư cười nói.
“Ừm, tôi biết rồi.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu.
Sau đó mấy người Trương Mộng rời đi.
“Tiểu Ngư, các em có chuyện gì hả?” Diệp Tinh tò mò hỏi.
“Không phải gần đây trường có tổ chức một hoạt động liên quan tới kinh tế du lịch à? Em và mấy người Trương Mộng đều đăng kí.” Trên mặt Lâm Tiểu Ngư mang theo vẻ tươi cười.
“Vậy nên bọn em đã thương lượng, quyết định sẽ kết bạn sau đó tới núi Hỗn Nguyên khảo sát một chút. nói một cách đơn giản là, ngày mai chủ nhật sẽ tới núi Hỗn Nguyên dã ngoại.”
Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói, trong mắt cô còn mang theo một tia mong đợi: “Nghe nói núi Hỗn Nguyên còn chưa được khai phá, giữ được phong cảnh vốn có, em đã muốn đi từ lâu rồi.”
“Núi Hỗn Nguyên hả?” Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Núi Hỗn Nguyên ở một vùng khá vắng vẻ của Thượng Hải, cũng là một điểm du lịch khá nổi tiếng.