Theo như lý thuyết ở những nơi mộ địa như vậy, hẳn phải có mùi ẩm mốc, nhưng lúc này Ninh Thư lại ngửi thấy một mùi hoa thơm ngát.
Quả thực rất tà môn.
“Mọi người có ngửi thấy gì không?” Ninh Thư hỏi.
Cố Duệ gật gật đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc, hiển nhiên là có chuyện gì đó vượt qua tưởng tượng của hắn.
“Vì tránh xuất hiện tình huống bất ngờ, chúng ta nên chờ tại đây một lúc rồi mới đi vào.” Thành Minh Tử nói.
Cố Duệ lắc đầu, “Không thể chờ thêm được nữa, một lúc nữa cửa đá sẽ tự đóng.”
Ninh Thư và Mạc Tuyệt Trần trăm miệng hỏi một lời: “Sao ngươi lại biết điều này?”.
“Hiện tại không phải lúc hỏi vấn đề này.” Cố Duệ lôi Ninh Thư đi qua cửa đá.
Người phía sau vội vàng đuổi theo, cửa đá ầm một tiếng rồi đóng lại.
Vừa đi qua cửa đá, Ninh Thư có cảm giác bản thân như đi vào chốn tiên cảnh.
Trên mặt đất mọc mơn mởn những chồi non, thậm chí còn có cây cổ thụ ngàn năm tuổi, còn có đường lát đá cuội tỉ mỉ.
Thậm chí còn có núi giả, sông nhỏ cùng cầu đá.
Chỗ này không còn giống một mộ địa thông thường nữa, mà giống như là một chốn bồng lai tiên cảnh cư trú hoa lệ.
Trong ao còn có Hoa Sen nở rộ, tản ra một cỗ hương vị tươi mát.
Thế giới tưng bừng mà sinh sôi nảy nở, có thể nói là tràn trề sinh cơ.
Nhưng mọi thứ lại tồn tại ở chỗ mộ địa này thì vô cùng quái dị.
Chẳng lẽ lại là ảo giác?.
Không có ánh mặt trời, thực vật làm sao có thể sinh tồn được.
Vô số dạ minh châu chiếu rọi xuống toàn bộ căn phòng, khiến căn phòng sáng như ban ngày.
Ninh Thư ngồi xổm xuống , rút kiếm ngắn bên cạnh chân, dùng kiếm nhỏ đào cây trên mặt đất.
Cây sinh trưởng bình thường, đất cũng rất bình thường.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thư gặp phải huyệt mộ kỳ quái như vậy, đã có cây lại còn có cành.
Rốt cuộc là thứ sức mạnh gì có thể khiến thực vật ở nơi không có ánh mặt trời chiếu xuống có thể sinh tồn?
Mọi người đều có chút mờ mịt, nếu đối mặt với thứ gì có hình dạng đáng ghê tởm thì còn chấp nhận được, bởi vì mọi người ngay từ đầu đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nhưng nhìn đến cảnh tượng hiện tại, thật sự là không có nghĩ tới.
“Cố Duệ, hiện tại là sao, mộ địa này không phải dựa theo hoàng cung xây cất sao.”
Cho dù là ở trong hoàn cảnh nào, Mạc Tuyệt Trần vẫn như cũ, có cảm giác vô cùng khó chịu.
Trong lòng hắn có loại áp lực nói không nên lời.
Cố Duệ cũng có chút kỳ quái, sự việc đã xảy ra biến hóa.
“Có người tới.” Ninh Thư nghe được tiếng bước chân.
Mọi người lập tức trốn đến đằng sau núi giả, Ninh Thư vươn cổ, nhìn lén thứ phát ra bước chân.
Chỗ này còn có người sống sao?.
Chỉ có năm tên, sắc mặt chúng vô cùng ảm đạm, quần áo trên người cũng thật cũ kỹ và rách nát.
Năm người một đội, hình như đang tuần tra, có điều ánh mắt bọn họ trống rỗng, trống không không có tiêu cự, làn da phát ra tiếng động.
Bước đi rập khuôn, cứng nhắc, mỗi bước chân đều nhất nhất một khoảng cách, máy móc vô cùng.
Thứ này chính xác là quái vật.
Loại quái vật này rốt cuộc là cái gì, cư nhiên còn sống tới tận bây giờ?.
Ninh Thư quay đầu lại coi chừng Cố Duệ, Cố Duệ đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm năm tên tuần tra, ánh mắt nóng rực.
Chờ đến khi những quái vật đó rời đi, bọn họ từ đằng sau núi giả đi ra.
Hiện tại tình huống là như thế nào, bọn họ là tới trộm mộ nha, vì sao lại giống như vào nhầm nhà ở của gia đình quyền thế thế này.
“Trong mộ địa này còn có người sống?” Mạc Tuyệt Trần vẻ mặt không thể hiểu được.
“Không có khả năng, không có khả năng.” Cố Duệ chém đinh chặt sắt mà nói.
Ninh Thư nhìn Cố Duệ, nàng cảm giác rằng Cố Duệ đã từng tới chỗ này rồi, nhưng có lẽ không tới nhiều, nên cũng không biết rõ tình huống mộ địa ra sao cả.
Cố Duệ bước vội vàng tới một chỗ.
Tới chỗ một cung điện kim bích huy hoàng, ở giữa cung điện đặt một bộ quan tài.
Ninh Thư: →_→
Loại mộ địa này thật khiến Ninh Thư mơ hồ, vì sao không có cơ quan, không có ám khí, không có lệ quỷ đòi mạng.
Sao tất thảy cái gì cũng không có vậy. ノಠ_ಠノ
Và như thế nào mà mộ địa lúc này lại thanh lệ thoát tục khác hẳn phần mộ yêu diễm trong tưởng tượng của Ninh Thư vậy.
Cố Duệ quỳ trước quan tài dập đầu hai cái, miệng lẩm bẩm, “Quốc sư, ta là hoàng tử Già quốc, hiện tại Già quốc đã diệt vong, ta muốn phục quốc nhưng lại hữu tâm vô lực…”
Ninh Thư lười nghe Cố Duệ nói chuyện.
Đào mộ người ta cũng đã làm xong, hiện tại dập đầu nói loại lời này, quả thực vô ngữ.
Điều Ninh Thư vẫn luôn để ý chính là, vì cái gì mà cây cối trong mộ địa này có thể sinh trưởng?.
Không có ánh mặt trời thì làm sao sinh trưởng được.
Ánh mắt Mạc Tuyệt Trần gắt gao đặt vào cuốn sách bên cạnh quan tài , hô hấp dồn dập.
Nhìn cuốn bí tịch võ công không rời mắt, chân không tự chủ mà hướng về phía cuốn sách mà đi tới.
Cơ thể Mạc Tuyệt Trần chợt lóe, bắt được bí tịch, nhìn cũng không nhìn qua liền nhét vào trong ngực.
Mạc Tuyệt Trần lấy được bí tịch, còn Cố Duệ lại lấy được vật trông giống lục lạc.
Lục lạc đong đưa, lại không phát ra tiếng động nào.
“Đi.” Cố Duệ kéo Ninh Thư đi về phía cửa.
Ninh Thư có chút mờ mịt, nhìn đến lục lạc trong tay Cố Duệ, chẳng lẽ mục đích của Cố Duệ chính là lục lạc đồng này?.
Ninh Thư bị Cố Duệ túm tay vận dụng khinh công chạy trốn.
Nhưng toàn bộ mộ địa đều xao động, những bước đi chỉnh tề làm đất dưới chân có chút rung động.
Có người khiến bọn chúng tìm kiếm quanh đây.
Những thứ này mặc khôi giáp, tay cầm trường thương, ánh mắt đều dại ra.
Cố Duệ nhìn đám quái vật này, ánh mắt nóng rực, mặt còn được coi là trấn định, nhưng tay thì sắp đem tay Ninh Thư bóp nát rồi.
Những quái vật này chỉnh tề đi tới gần đoàn người.
Cố Duệ một tay nắm lục lạc đồng, trầm thấp nói: “Lấy máu thịt người thân cận nhất của ta hiến tế linh hồn cho ngươi.” Cố Duệ lay lục lạc đồng một chút.
“Lấy máu thịt người thân cận nhất của ta hiến tế linh hồn cho ngươi.”
Cố Duệ âm trầm cất tiếng niệm chú bên tai Ninh Thư bên tai.
Mà những quái vật nghe thấy hai câu nói của Cố Duệ liền dừng chân lại, không nhúc nhích.
Linh hồn, máu thịt?.
Đây là muốn tế sống nàng. (ノಠдಠ)ノ︵┻━┻
Ninh Thư thừa dịp lúc Cố Duệ lay lục lạc đồng, một chân đá hướng về phía ngực Cố Duệ.
Cố Duệ nhất thời không chú ý, bị Ninh Thư mạnh mẽ đá lui về sau vài bước, gắt gao túm chặt tay Ninh Thư, đem tay Ninh Thư kéo trật khớp.
Ninh Thư đau tới mức sắc mặt trắng nhợt, một tay khác rút ra kiếm ngắn đâm lên tay Cố Duệ.
Cố Duệ tựa hồ sợ bị thương, buông tay Ninh Thư ra.
“Bắt nàng ta lại.” Cố Duệ trầm khuôn mặt chỉ đạo thủ hạ.
Mười mấy người lập tức vây quanh Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn Cố Duệ, “Ngươi có ý gì?”.
“Ngươi nhìn thấy rồi đấy, ta phải dùng máu cùng linh hồn ngươi hiến tế để cấp sự sống cho hắn.” Cố Duệ nhàn nhạt mà nói.
“Vì sao lại là ta?” Ninh Thư nhìn chằm chằm lục lạc đồng trong tay Cố Duệ.
“Ngươi là người thân nhất của ta, tự nhiên dùng ngươi hiến tế.” Cố Duệ nhàn nhạt mà nói.
“Ta, ta khi nào thành người thân nhất của ngươi?” Ninh Thư chỉ vào chính mình, “Cố Duệ, ngươi quả thực có bệnh.”
“Ngươi là Hoàng hậu của Cố Duệ ta.”
Ninh Thư:…
“Ta thèm làm Hoàng hậu của ngươi.” Ninh Thư nắm chặt kiếm ngắn, thì ra mấu chốt của vấn đề chính là ở chỗ này, trước nàng còn không thể hiểu được vì sao Cố Duệ cứ nhất nhất phải cưới nàng bằng được.
Hóa ra là hắn biết có chuyện này, nên sắp xếp những thứ kia ở chỗ này chờ nàng.
Dùng linh hồn, dùng máu thịt hiến tế, thứ này chính là vật tà môn nha.
Không bao giờ có chuyện tự nhiên trên trời rơi xuống miếng bánh cho mình ăn đâu mà, cho dù là có thì cũng là bánh có nhân độc bên trong.
Chẳng lẽ loại hiến tế này còn có yêu cầu gì?
Ninh Thư nhìn chằm chằm lục lạc đồng, phẫn hận (phẫn nộ và uất hận) mà nói: “Cố Duệ, ngươi đoạt đồ nhà ta, hiện tại lại dùng ta hiến tế, lương tâm của ngươi là bị chó tha mất rồi sao?”.