Tự nhiên bị ám sát, tâm trạng Ngọc Lưu Ly khá cáu kỉnh, mặt ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng đang suy tư xem ai muốn giết cô ta.
Ninh Thư ngáp một cái, “Nếu đám thích khách kia đi rồi thì ta cũng về ngủ đây.”
“Không được.” Ngọc Lưu Ly gọi Ninh Thư lại, Ninh Thư hừ một tiếng, “Chuyện gì?”
“Ngươi ở cùng với ta đi, không chừng đám thích khách kia sẽ quay lại.” Sắc mặt Ngọc Lưu Ly không dễ nhìn cho lắm, có lẽ là việc mở miệng yêu cầu Ninh Thư khiến cô ta cảm thấy mình không có tôn nghiêm cho lắm.
Đồng thời bất mãn Ninh Thư không có chút tự giác của Thần thú khế ước gì cả, không biết bảo vệ chủ nhân.
Ninh Thư hỏi: “Vậy ta ngủ đâu, chung giường với ngươi?”
“Ngày nào Thần thú các ngươi cũng đi ngủ à?” Ngọc Lưu Ly hơi kinh ngạc.
“Thần thú khác có ngủ không ta không biết, nhưng ngày nào ta cũng ngủ. Ta làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Ngọc Lưu Ly: “Đây có phải chuyện gì đáng kiêu ngạo đâu.”
Ngọc Lưu Ly ngủ trên giường, Ninh Thư ngồi trên ghế, bò ra bàn nghỉ ngơi, bảo vệ Ngọc Lưu Ly không rời một tấc.
Đám thích khích chạy trốn không hề quay lại, Ninh Thư dựa vào bàn ngủ rất khó chịu.
Tới hừng đông lúc phải tới học viện, Ninh Thư thực sự muốn nằm trên giường đánh một giấc.
Vì linh hồn bị thương nên cả người cô đều mơ mơ màng màng, đầu óc váng vất.
Nhưng hôm nay là ngày Tàng Thư các mở cửa, cô cần tới đó xem một chút, biết đâu thu được tin gì có ích.
Buổi tối Ngọc Lưu Ly bị ám sát, sáng dậy cả người đều tràn đầy sát khí, nhìn ai cũng thấy kẻ đó là hung thủ.
Ngọc Lưu Ly nghi ngờ nhất là Ngọc Linh Lung, vì cô ta hủy căn cơ tu luyện của Ngọc Linh Lung.
Nhất định Ngọc Linh Lung sẽ trả thù cô ta.
Ninh Thư không thèm để ý tới Ngọc Lưu Ly cả người đầy áp suất thấp, vừa tới học viện cô đã đi Tàng Thư các.
Tàng Thư các của học viện còn to hơn tưởng tượng của Ninh Thư nhiều.
Đủ loại tư liệu tu luyện, thậm chí có cả đan phương.
Ninh Thư thấy đan phương thì tiện tay rút ra nhìn. Trí nhớ cô rất tốt, xem độ hai lần là nhớ kỹ.
Những đồ này không thể mang khỏi Tàng Thư các, vậy là Ninh Thư học bằng cách nhớ.
Ninh Thư đọc nhanh như gió quét sạch đám đan phương, nhớ thêm vài thứ chẳng thiệt đi đâu.
Hơn nữa cô cũng biết luyện đan đó.
Ninh Thư cảm thấy mình biết không ít thứ, nhưng đụng phải con hàng khế ước là cứng vuốt luôn.
Cuối cùng Ninh Thư nhìn thấy đan phương “Dưỡng Thần đan”. Dưỡng Thần đan có tác dụng chăm sóc linh hồn, chữa trị linh hồn bị hao tổn.
Ninh Thư vỗ đùi, sao trước đó không nghĩ tới việc dùng đan dược giảm bớt nỗi thống khổ của mình chứ.
Có đủ lực lượng là có thể giải quyết quả bom hẹn giờ trong biển ý thức.
Không phải bom hẹn giờ, là xích chó.
Ninh Thư nhớ kỹ thiên tài địa bảo cần dùng trong đan phương, sau đó tìm kiếm đan dược có thể chữa trị đan điền.
Đan điền của Ngọc Linh Lung bị hủy, nếu ăn được Bổ Thiên đan, không chừng có thể tu luyện lại lần nữa.
Tuy không còn thực lực, phải tu luyện lại từ đầu. Nhưng có thể tu luyện cũng tốt hơn là một phế nhân uổng phí một đời.
Ninh Thư ghi nhớ rất nhiều đan phương, kế đó lại tìm tư liệu liên quan tới khế ước.
Không lệch nhiều so với những gì cô biết, không có phương pháp hủy bỏ.
Ninh Thư ở tới khi Tàng Thư các đóng cửa.
Cô không chờ Ngọc Lưu Ly mà trực tiếp về Ngọc gia trước.
Quay về Ngọc gia, Ninh Thư trực tiếp tới tìm Ngọc Hùng Phi.
“Ta có chuyện muốn nói với ông.” Ninh Thư đi thẳng vào vấn đề, nói với Ngọc Hùng Phi.
Lúc Ngọc Hùng Phi nhìn thấy Ninh Thư, vẻ mặt hơi cảnh giác, pha thêm chút căng thẳng, chắp tay hỏi: “Các hạ có chuyện gì vậy?”
“Đêm qua Ngọc Lưu Ly bị ông ám sát.” Ninh Thư vừa nói vừa quan sát sắc mặt Ngọc Hùng Phi.
Ngọc Hùng Phi nhíu mày, rồi lo lắng hỏi: “Vậy Lưu Ly không sao chứ? Sáng nay con bé không hề nói với ta.”
Ninh Thư uống một ngụm trà, “Đôi bên nói chuyện thẳng thắn đi, ta biết ngươi phái thích khách tới muốn giết Ngọc Lưu Ly.”
Ngọc Hùng Phi không nhịn được bật cười, “Các hạ thích nói đùa thật, Lưu Ly là cháu gái ta, sao ta có thể giết cháu gái mình đây?”
Ninh Thư lười biếng nói: “Đương nhiên là vì an ổn của Ngọc gia rồi. Quả là Ngọc Lưu Ly có năng lực, nhưng nàng ta có tính phản cốt, hơn nữa là người không niệm thân tình, ra tay một cái là phế đi đan điền Ngọc Linh Lung.”
“Vậy nên việc Ngọc Lưu Ly cường đại không phải chuyện gì tốt với Ngọc gia. Thế là đêm qua ông phái người đi.”
Biết rõ Ngọc Lưu Ly ở đâu, phòng nào, khả năng cao nhất là người trong phủ này.
“Các hạ đùa rồi. Người Ngọc gia không thể tương tàn, hơn nữa Lưu Ly là cháu gái ta, là con gái của đứa con trai mà ta thích nhất, là cốt nhục duy nhất con trai ta để lại.”
Ngọc Hùng Phi điềm tĩnh, hơi bật cười.
“Nếu Ngọc Lưu Ly bây giờ không phải là Ngọc Lưu Ly trước kia thì sao? Lúc ông ra tay không còn lăn tăn gì nữa.” Ninh Thư buông tay tùy ý nói.
Da mặt Ngọc Hùng Phi run lên, “Lưu Ly chính là Lưu Ly, sao có thể không phải là Lưu Ly được?”
Thế này Ninh Thư mới không tin. Người ta có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, tính cách một người sao có thể thay đổi đột ngột được, hơn nữa lại thay đổi 180 độ.
“Ta tới đây không phải muốn truy cứu việc ông phái thích khách giết Ngọc Lưu Ly, mà là muốn nhờ ông một việc.” Ninh Thư cầm đan phương ra.
“Nhờ ông chuẩn bị đầy đủ dược liệu trên này.”
Ngọc gia là một gia tộc lớn, cô tin Ngọc gia có thể lấy ra những thứ này.
Giờ cô rất cần Dưỡng Thần đan.
Linh hồn cứ bị hao tổn thế này, rất có thể cô sẽ biến thành kẻ đần khi linh hồn không được đầy đủ.
Ngọc Hùng Phi nhận tờ giấy, vừa nhìn đám tài liệu đã lắc đầu, “Những thứ này trân quý quá, Ngọc gia ta không bỏ ra nổi.”
Ninh Thư lại cầm một trang giấy khác ra, đẩy tới trước mặt Ngọc Hùng Phi, “Trao đổi điều kiện, ta có thể luyện chế Bổ Thiên đan, chữa trị đan điền Ngọc Linh Lung giúp ông, thế nào?”
Ngọc Hùng Phi vội vã cầm tờ giấy lên, nhưng khi nhìn vật liệu phía trên lại lộ ra vẻ mặt khó xử.
Thứ ghi trên này còn hiếm thấy khó tìm hơn.
Ngọc Hùng Phi cung kính hỏi Ninh Thư, “Các hạ là Luyện Dược sư à?”
Ninh Thư gật đầu, “Ông yên tâm, chỉ cần ngươi giúp ta tìm được vật liệu, lại tìm thêm một cái lò luyện đan, ta nhất định sẽ có Bổ Thiên đan cho ông.”
Ngọc Hùng Phi hơi động tâm, cuối cùng hỏi: “Các hạ tới đây tìm lão phu, Lưu Ly biết không? Lưu Ly đồng ý để các hạ luyện chế Bổ Thiên đan chữa trị đan điền cho Linh Lung à?”
Ninh Thư lắc đầu, “Nàng ta không biết chuyện này, đây coi như là giao dịch giữa hai chúng ta. Tất nhiên ta cũng không ngốc tới mức nói cho nàng ta.”
“Nếu ông muốn hợp tác, chúng ta có thể lập lời thề.” Ninh Thư nói.
Ngọc Hùng Phi chắp tay, “Đương nhiên lão phu tin tưởng tiền bối, lão phu sẽ đi thu thập đồ vật.”
Ninh Thư và Ninh Thư đều lập lời thề, loại thề này cũng tương tự như một dạng khế ước, bên nào vi phạm sẽ bị Thiên đạo phản phệ.
Có loại quy tắc này, rất nhiều chuyện đều trở nên đơn giản hơn.
Ngọc Hùng Phi thấy Ninh Thư lập lời thề thì sắc mặt thả lỏng hơn: “Đa tạ các hạ đã giúp đỡ Linh Lung. Nếu Linh Lung thật sự được trùng sinh, ta sẽ để nó theo bên người các hạ, hầu hạ ngài.”
Danh Sách Chương: