Hồng Ngọc ổn tọa Điếu Ngư đài (điềm tĩnh, vững vàng ở vị trí của mình), nhìn Ninh Thư bị cái đinh quấn lấy, tự lo không xong. Hồng Ngọc khẽ nhếch miệng cười, nhưng chỉ một lúc sau, tươi cười trên mặt cô ta cứng ngắc, cau mày. “Bành, Bành, Bành……” Toàn bộ mạch máu trên người Hồng Ngọc nổ tung, máu tươi như cột nước chạy ra khỏi thân thể. Da dẻ trên người cô ta không còn một chỗ nào nguyên vẹn. Trái tim trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên, phảng phất như mất đi tiết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.