“Đúng, chờ nhiệm vụ hoàn thành, lập tức đi tìm cô Ngô.” Những người khác cũng phụ họa theo. Dù vậy bầu không khí vẫn luôn không tốt. Ninh Thư xin lỗi: “Là tôi nói sai, tôi xin lỗi.” Ninh Thư cảm thấy sống lưng nóng ran, Chu Nghĩa cứu cô, trong cơn bom đạn ấy, đẩy cô ra ngoài. Tống Dật vuốt mặt, “Tôi biết nặng nhẹ, làm nhiệm vụ trước đã.” Tống Dật cơ hồ không dám nghĩ tới chuyện một cô gái lại có thể xuất hiện tại địa phương nguy hiểm này. Đây là chiếm cứ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.