Ninh Thư ở khách sạn, mở hệ thống định vị lên, dùng thêm 5 điểm công đức, xem coi Ẩu Hạo Hiên đang ở bệnh viện nào.
Trên màn hình định vị cho thấy Ẩu Hạo Hiên và Mục Dạ Diệu đã về nước, hai điểm đỏ choét chói lọi.
Cho thấy Ẩu Hạo Hiên gặp tai nạn không chết.
Mệnh lớn thật.
Ninh Thư gọi taxi đi bệnh viện, kết quả lại bảo không cho thăm viện.
Ẩu Hạo Hiên nằm trong phòng vip, nên người bình thường không thể vào thăm được.
Ninh Thư hỏi y tá: “Cơ thể cậu ấy sao rồi?”
Y tá nói thẳng: “Chúng tôi không thể tiết lộ tình trạng của bệnh nhân được.”
Ninh Thư đành bỏ cuộc, ra khỏi bệnh viện.
Ở cửa bệnh viện gặp Mục Dạ Diệu, trên người Mục Dạ Diệu mặc quân phục, da dẻ đen đúa hơn trước rất nhiều.
Hiển nhiên ở trong quân đội phải chịu không ít khổ sở, giờ tới bệnh viện chắc là để thăm Ẩu Hạo Hiên.
Ninh Thư cúi đầu đi qua, thẳng hướng Mục Dạ Diệu mà đi tới.
Hai người đâm sầm vào nhau, ngã ngồi trên mặt đất, Mục Dạ Diệu bò lên, cảm giác xương sườn bị va vào sắp gãy tới nơi rồi.
“Mày đi đường kiểu gì vậy?” Mục Dạ Diệu gầm lên, trong giọng nói mang theo khí thế dũng mãnh, đã vậy còn ẩn ẩn sát khí.
Ninh Thư vội vàng bò dậy, cúi đầu liên tục nói, “Xin lỗi, rất xin lỗi.”
Ninh Thư vừa xin lỗi, vừa cúi người chạy.
Mục Dạ Diệu xoa hai bên sườn, ho khù khụ hai tiếng, bước đi.
Sau khi Ninh Thư ra khỏi bệnh viện, lập tức đi tìm thám tử tư, dò hỏi tin tức.
Loại người như Ẩu Hạo Hiên xảy ra tai nạn xe cộ, chắc chắn sẽ có tin tức lọt ra ngoài.
Có lẽ thám tử tư nào cũng nắm được thông tin này.
“Ẩu Hạo Hiên ở nước ngoài đua xe gặp tai nạn, không gây ra chuyện lớn gì, nhưng não lại bị chấn động, không những vậy còn bị gãy tay.” Thám tử tư nói.
“Não bị chấn động và gãy tay có nghiêm trọng không?” Ninh Thư hỏi.
Thám tử tư nói, “Rất nghiêm trọng là đằng khác, nghe nói tới tận bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại, xương tay gãy nát bét, có khi phải luồn kim loại vào trong tay.”
Ninh Thư gật đầu, nghiêm trọng thật, tay gắn kim loại, sau này sao có thể đua xe được nữa.
Ninh Thư gửi tiền, lại ở trong khách sạn mấy ngày, mua ít đồ đạc.
Cách một đoạn thời gian lại tới chỗ thám tử tư hỏi thăm tình hình của Ẩu Hạo Hiên.
Đầu của Ẩu Hạo Hiên bị tác động bởi lực lớn, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại, nếu cứ ngủ mãi không tỉnh thế này, rất có khả năng trở thành người thực vật.
Ninh Thư ngồi xe bus xóc nảy quay về.
Trở lại những ngày tháng yên bình tĩnh lặng.
Kiếm tiền an cư lạc nghiệp, sau đó mở triển lãm tranh cho Dịch Hiểu Đông.
Việc nên làm đã làm, người ủy thác gặp nạn là bởi vì phạm phải cuộc sống của những người khác giai tầng với mình.
Bởi vì là kẻ yếu, nên phải chịu đựng bắt nạt, cho dù muốn lấy lòng, nịnh bở đám người này, cũng không thoát khỏi vận mệnh bị áp bức bạo lực .
Ninh Thư trở lại đạo quan, sau đó về nhà sau núi, nhìn thấy Dịch Hiểu Đông lăn lê bò toài trên đất, cả người bẩn thỉu.
Thấy Ninh Thư đã về, Dịch Hiểu Đông đứng dậy nhảy nhót chào đón Ninh Thư quay lại.
Ninh Thư thả hòm đồ xuống, vỗ vỗ tro bụi trên người Dịch Hiểu Đông xuống, hỏi: “Mấy hôm nay, ăn cơm có ngon không?”
“Ngon ạ, đạo trưởng nhờ người mang cơm cho em.”
Ninh Thư gật đầu, nhìn Dịch Hiểu Đông đơn thuần.
Đầu óc Dịch Hiểu Đông khù khờ, suy nghĩ mọi thứ rất đơn giản, đơn giản hạnh phúc.
Cô sống với Hiểu Đông sống chẳng khác gì đạo sĩ ẩn cư, không có phàm trần thế tục, có thể nuôi sống được chính mình, lại không cần vất vả, rất sung sướng.
Trước nhà, cô trồng một vườn rau, các loại hành tỏi, rau dưa mới mẻ, thực sự quá tuyệt vời.
Ngày tháng sau này của mấy tên hoàng tử bắt nạt Dịch Hiểu Đông không tốt đẹp gì.
Khoảng thời gian Ninh Thư rời đi, có đơn đặt hàng gửi tới, khách hàng yêu cầu cẩn thận tỉ mỉ, và thêu theo yêu cầu của khách.
Ninh Thư bắt đầu thêu sản phẩm, nếu là đồ nhỏ, Ninh Thư thêu rất nhanh, nhưng nếu đồ lớn, giả dụ như thêu lên quần áo gì đó, thời gian hoàn thành sẽ chậm lại.
Tuy vậy nhưng tiền công thu được lại rất cao.
Dù sao cũng là đồ thủ công, tỉ mẩn từng đường kim mũi chỉ, vừa tốn sức người vừa tốn thời gian.
Lúc Ninh Thư thêu, đều bật camera lên, lưu video vào máy tính, đặt trên desktop, liếc mắt là có thể nhìn thấy được.
Bận bịu vài ngày, Ninh Thư đóng gói kiện hàng gửi đi.
Đối tác nhận được hàng, kiểm tra xác định xem có chỗ nào sai sót gì không, nếu không có, sẽ gửi tiền cho Ninh Thư.
Làm xong đơn hàng, Ninh Thư trở nên nhàn hạ, Ninh Thư không nấu ăn thì chơi game, rảnh rỗi quá thì ngồi làm cỏ.
Ninh Thư cảm thấy tay nghề bếp núc của mình thăng hạng lên hẳn, trước kia chỉ có thể úp mì, giờ đã có thể chiên xào nấu nướng, làm bánh các kiểu.
Quả nhiên, là do cộng điểm vào trí tuệ.
Lúc trước thấy nấu nướng không có gì thú vị, nhưng giờ lại tìm thấy niềm vui trong ấy.
Đã vậy, học cái gì cũng nhanh hơn so với lúc trước, không còn luống cuống chân tay, vụng về đụng đâu hỏng nấy nữa.
Cả đời chỉ quẩn quanh ăn với mặc, làm đồ ngon tự thưởng cho mình là điều cần thiết.
Tuy Tích Cốc Đan có thể tiêu trừ cơn đói, nhưng lại không có mùi vị gì, còn lý do vì sao phải nấu nướng ư, thứ nhất là vì vệ sinh, thứ nhì là để tăng hương vị, thêm cảm giác ngon miệng.
Lúc ăn, có thể cảm nhận được sự sung sướng khi đút thành quả vào miệng.
Đây là cảm nhận của Ninh Thư khi được nấu nướng.
Nói nữa, nấu nướng cũng là một kĩ năng cần dùng, nói không chừng sẽ có lúc nào cần dùng tới.
Biết đâu sang thế giới mới nào đó cô sẽ mở quán ăn lập nghiệp.
Nhiều kỹ năng không sợ thiệt.
Hơn nữa, ngửi mùi thơm phảng phất của món ăn mình làm ra, nhìn món ăn bày biện đẹp đẽ, lại chẳng sướng à.
Ở trên núi một thời gian, Ninh Thư thấy vô cùng hân hoan thoải mái, bên cạnh nhà có lắp một bàn đu dây, buổi tối gió hiu hiu thổi, lúc muốn ra ngồi chơi, có thể ngồi lên đấy.
Ngắm nhìn bầu trời sao rộng lớn.
Khi trời sáng, hái bông hoa dại còn đọng những giọt sương, cắm vào trong bình, một ngày bình thường cũng có thể trở nên ý họa tình thơ được tới vậy.
Ninh Thư thấy giờ cô không phải tới đây làm nhiệm vụ, mà là để nghỉ ngơi thư giãn mới đúng.
Có người thân để dựa dẫm.
Không cần phòng bị, cũng chẳng cần vì mục đích gì đó để leo lên cao, lấy lòng người khác.
Không phải lo sợ lời đàm tiếu cũng như ánh mắt của người khác, đây mới được coi là tự do chân chính.
Không phải vì phán xét của người khác mà phải thay đổi mình.
Ninh Thư vẫn luôn biết mình muốn cái gì, đã vậy cô luôn đi theo mục tiêu mình đặt ra, không sợ hãi cũng như không để ý tới ánh mắt của người khác.
Cho dù cô có tính kế ai hay cái gì đi nữa thì mọi thứ cũng rất mạch lạc rõ ràng, không tổn thương những người vô tội và những người không liên quan tới mình, cô làm mọi thứ chỉ là để giúp đỡ cho chính mình.
Ninh Thư kiểm tra tài khoản, muốn mở triển lãm cần một số tiền không nhỏ.
Đã vậy còn cần phải có chỗ mở, còn phải chỉnh sửa, mà Dịch Hiểu Đông lại không có danh tiếng gì, hiển nhiên sẽ chẳng có ai tới xem.
Ninh Thư lên mạng tìm kiếm mấy cuộc thi hội họa, nếu có cuộc thi nào, sẽ gửi tranh của Dịch Hiểu Đông tới chương trình.
Chờ tới khi Dịch Hiểu Đông có được danh tiếng trong giới hội họa rồi, lúc ấy mở triển lãm vẫn chưa muộn.
Hơn nữa, Ninh Thư cũng không định để Dịch Hiểu Đông lộ diện trước nhiều người, phải bảo trì bí mật.
Dịch Hiểu Đông sống yên ổn hài hòa, cho nên tranh của thằng bé vẽ những thứ nó yêu thích đơn thuần, và cũng chẳng mong cầu kết quả gì.
Vì vậy phong độ lúc nào cũng ở trạng thái tuyệt hảo.
Chỉ cần có cuộc thi hội họa, Ninh Thư sẽ gửi vô số bức tranh mà Dịch Hiểu Đông vẽ hàng ngày.
Có điều lại gặp một vấn đề nan giải mới, lúc trước Dịch Hiểu Đông vất vả mới viết được tên của mình, giờ đổi tên lại lần nữa, yêu cầu cậu nhóc phải học viết lại.