Ninh Thư phát hiện nhiệm vụ này còn hố người hơn cả thế giới trước.
Bởi vì lúc này đã ký kết xong khế ước, nên việc muốn giải trừ khế ước là không tưởng.
Bây giờ Ngọc Lưu Ly yếu nhớt à, sao có thể giải trừ khế ước, từ bỏ trợ lực lớn như cô được.
Đã vậy đối tượng khế ước lại còn là thần thú, thiết lập khế ước với thần thú là chuyện có thể diện tới mức nào cơ chứ.
Nếu uy hiếp Ngọc Lưu Ly mà giải trừ được khế ước, thì Khổng Lâm đã làm từ lâu rồi.
Nhưng nếu giờ khiến Ngọc Lưu Ly tức giận, để cô ta nổi lên ý định giết cô, thì đã có pháp tắc thiên địa thế giới này thay Ngọc Lưu Ly trừng trị cô rồi.
Bởi vì quy tắc của khế ước chính là như vậy.
Ninh Thư chửi thầm trong lòng, cmn chứ uất ức vãi chưởng, không làm được cái mọe gì hết, vì nàng đã chết, mà ngươi lại không thể bảo vệ được nàng nữa, cho nên ngươi cũng chết theo luôn đi.
Ngay tới cả Khổng Lâm cũng không biết vì sao khế ước có thể hoàn thành khi chỉ có một bên đơn phương thiết lập, thì giờ cô biết phải làm sao.
Có khác gì bẫy rập chết người không hả.
Đấy, đời người đôi khi tuyệt cmn vọng như vậy đấy, ai ai cũng phải lún sâu vào trong đầm lầy thôi.
Bây giờ Ngọc Lưu Ly nhỏ yếu, nên cần phải có một thực lực hùng mạnh bảo vệ cô ta, để cô ta có được hậu thuẫn đi làm màu áp bức người khác.
Bởi vì lẽ đó, nên Khổng Lâm trở thành lựa chọn cho cô ta.
Dựa theo cách nghĩ đó, Khổng Lâm sẽ có cảm giác bản thân như một quân cờ.
Muốn nhảy ra khỏi bàn cờ, thế nhưng lại không làm được, bởi vì thực lực của mình quá mức nhỏ yếu.
Công sức Khổng Lâm vất vả tu luyện, cố gắng tu luyện trở thành thần thú tự dưng lại trở thành trò cười.
Khổng Lâm không phải chưa từng nghĩ tới cách giết chết nhân loại nhỏ yếu này, nhưng một khi sản sinh ra loại ý niệm này, linh hồn lập tức bị chấn động, suýt chút nữa hồn phi phách tán.
Có cách nào giúp tự do được, Khổng Lâm cũng đều thử nghiệm qua hết, nhưng lại không thể sử dụng được, bởi vì người ta biết được tử huyệt của hắn.
Ninh Thư lại nhìn hình ảnh phản chiếu trên nước của mình, sờ sờ mặt, ôi mẹ ơi, quá tuấn tú rồi.
Ninh Thư bị chính vẻ đẹp của mình hớp hồn, sau đó quyết đoán dời tầm mắt đi.
Hiện tại phải đi tìm đồ ăn cho Ngọc Lưu Ly.
Có phong phạm chủ nhân phết đấy.
Chỗ này bởi vì có thần thú Khổng Lâm sinh hoạt, cho nên có rất ít linh thú dám đi vào trong lãnh địa của hắn.
Vì vậy không thể kiếm được linh thú nhỏ nào có thể ăn được.
Ninh Thư hái có lệ vài trái có thể ăn được rồi quay trở lại.
Ngọc Lưu Ly cảnh giác nhìn xung quanh, nhìn thấy Ninh Thư quay trở lại, mới dám thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Sao đi lâu vậy?"
Ngọc Lưu Ly nhìn Ninh Thư không có mang con vật nào về, nhăn mày liễu lại hỏi: "Không có gì ăn à?"
Ninh Thư hất cằm cao ngạo, "Chỗ này là lãnh địa của ta, sao có linh thú nào khác được."
Uy áp của thần thú những linh thú tầm thường kia sao có thể chịu đựng được.
Ninh Thư lấy trái cây ra, "Ngươi ăn tạm mấy trái này đi."
"Sau này chuyện tìm đồ ăn ngươi hãy tự mình giải quyết, ta là thần thú, chứ không phải sai vặt của nhà ngươi." Ninh Thư nói rõ lập trường, bằng không sau này chuyện lớn nhỏ gì cũng đến tay cô thì hỏng.
Ngọc Lưu Ly nhìn quả trong tay Ninh Thư, xanh không ra xanh, đỏ không ra đỏ, nhìn là biết chẳng phải đồ ngon lành gì, không nhịn được giật giật khóe miệng.
Khổng tước này cao ngạo quá, giờ đã trở thành khế ước thú của cô ta rồi, còn không biết phải trái gì sao
"Ngươi là thần thú, nhưng giờ đã trở thành khế ước thú của ta." Ngọc Lưu Ly lạnh lùng nghiêm nghị nói, rất khí phách.
Ninh Thư ngắm nghía ngón tay thon dài trắng như ngọc của mình nói, "Cho nên?"
"Tuy ngươi là thần thú thật đấy, nhưng chỉ cần một ý niệm của ta cũng có thể khiến ngươi chết ngay lập tức." Ngọc Lưu Ly một bước không nhường đáp trả.
Hiện giờ Ngọc Lưu Ly đang cùng Ninh Thư tranh đoạt ưu thế thân phận.
"Kẻ mạnh làm vua, nếu ngươi đánh thắng ta, ta tức khắc sẽ nghe theo lời ngươi." Ninh Thư tung người nhảy lên trên cây, tay gối sau đầu, nằm dài trên cây, tư thái nhàn nhã.
"Nhưng ngươi chớ có quên, ta đã ký kết khế ước với ngươi, ta là chủ, ngươi là tớ." Ngọc Lưu Ly tức giận nói.
Mãi mới khế ước được với một thần thú, ấy thế mà lại là một kẻ cứng đầu.
"Chỉ cần ngươi đánh thắng được ta, ta sẽ mặc cho ngươi sai sử, nhưng thực lực của ngươi quá yếu ớt, lại muốn ta hầu hạ ngươi, vậy thì xin kiếu, ngươi để ta tự bạo cho rồi."
Ninh Thư biết lúc này Ngọc Lưu Ly sẽ không để cho cô chết đâu, bởi vì Ngọc Lưu Ly còn chưa cứng cáp, trưởng thành, chưa có đủ sức mạnh để đối chọi với những kẻ địch hùng mạnh đầy thù hận của cô ta.
Cô ta có thể khiêu chiến vượt cấp, nhưng nếu vượt cấp quá xa, cô ta chỉ có thể dựa vào thần thú này của mình.
Ngọc Lưu Ly vuốt ngực, hít thở một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Ninh Thư ở trên cây kiên định nói, "Một ngày nào đó ngươi sẽ cam tâm tình nguyện mà đi theo ta."
"Giờ ta yếu, nhưng không có nghĩa là sau này ta cũng yếu như vậy, sau này ta sẽ còn mạnh hơn cả ngươi, cứ ở đấy chống mắt lên mà coi." Giọng Ngọc Lưu Ly hùng hồn tuyên bố.
Suy cho cùng cũng là đặc công ra đời va chạm xã hội rồi, cho nên dáng vẻ khích phách này rất có sức hấp dẫn.
Ninh Thư nhắm mắt lại, tà áo bay bay, từ trong lỗ mũi hừ lên một tiếng, "Vậy ngươi cố gắng lên, đánh bại được ta, sau đó tới đây giải trừ khế ước với ta, thần thú yếu nhớt như gà rừng này nhé."
Nhanh lên, nhanh tới đây vả mặt mị bôm bốp mấy trăm cái đi.
Please, cầu xin nữ chuýnh đấy.
Ngọc Lưu Ly hừ lạnh, "Chắc chắn là vậy."
Ngọc Lưu Ly không ăn đống trái cây chưa chín Ninh Thư hái mang về, mà tự thân vận động đi kiếm ăn.
Kỳ thực trong lòng Ngọc Lưu Ly đang thở phào nhẹ nhõm, tuy rằn con công lòe loẹt này rất cứng đầu, nhưng dù sao hắn cũng là thần thú, chắc chắn thực lực sẽ rất mạnh.
Tính mạng của hai người liền kề nhau, nếu chẳng may cô ta có gặp phải nguy hiểm khổng tước này cũng sẽ cứu mình, bởi vì cô ta chết thì khổng tước cũng chết theo.
Vì tính mạng của bản thân nên chắc chắn tên khổng tước này sẽ không để mặc cho cô ta chết được.
Hiện giờ chỉ có khế ước này trợ giúp cô ta ràng buộc được con công lòe loẹt này.
Ninh Thư thấy Ngọc Lưu Ly cầm chủy thủy trong tay đứng dậy đi săn thú, thì bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.
Ở trong ý thức hải có một thứ trông như hạt gạo nhỏ màu trắng bạc, chắc có lẽ là ý thức của Ngọc Lưu Ly.
Quéo qoèo, vật nhỏ như hạt gạo này lại có thể khống chế được vận mệnh của cô.
Ninh Thư thử dùng lực tinh thần thăm dò thứ này, nhưng vừa mới chạm vào đã bị bắn ngược trở lại.
Đã vậy linh hồn còn bị chấn động.
Này không phải khế ước đơn thuần nữa rồi, mà là khế ước được pháp tắc thiên địa bảo vệ.
Cho nên nhiệm vụ chân chính của cô lúc này chính là thoát khỏi pháp tắc thiên địa, thoát khỏi Ngọc Lưu Ly.
Nhưng pháp tắc thiên địa nơi nào có thể dễ dàng thoát khỏi được cơ chứ.
Nhiệm vụ này...............
Hầy....
Người ủy thác Khổng Lâm tu luyện là dựa vào hấp thụ tinh hoa của trời đất, tức nghĩa là hấp thụ linh khí.
Ninh Thư vận hành tuyệt thế võ công, rất nhanh linh khí ồ ạt chui vào trong cơ thể Ninh Thư.
Quả nhiên tới mấy thế giới như thế này là sướng nhất, đầy đủ linh khí.
Ngọc Lưu Ly mang trên mình vết thương đã quay trở lại, đồng thời kéo thêm một xác linh thú về cùng.
Ninh Thư thấy Ngọc Lưu Ly trở về, dừng tu luyện, nhìn linh thú Ngọc Lưu Ly mang về.
Ngọc Lưu Ly cầm chủy thủ rạch bụng con mồi, chuẩn bị nhóm lửa nấu ăn.
Chính là, nhờ có uy áp của Ninh Thư nên cô ta mới dám làm như vậy, bởi vì mùi máu tươi nồng nặc thế này sẽ kéo theo linh thú khác tới.
Trong cơ thể linh thú có linh khí, các linh thú sẽ tàn sát lẫn nhau để bổ sung năng lượng vào trong cơ thể mình.
Đây cũng là một phương thức nâng cao sức mạnh.
Tựa hồ là vì khẩu khí lúc trước với Ninh Thư, cho nên Ngọc Lưu Ly chuyên nghiệp biểu diễn skill đặc công cho Ninh Thư xem.
Ngay tại rừng rậm nhóm lửa, xử lý nội tạng động vật, thậm chí ở trong rừng tìm được gia vị tẩm ướp, rắc rắc lên thịt, rồi đặt trên lửa nướng thịt.
Tạo ra mùi thơm khiến người ngửi thấy thèm nhỏ dãi.
Ngọc Lưu Ly thi thoảng liếc mắt nhìn Ninh Thư, hình như là để xem xem Ninh Thư có hứng thú hay chảy nướng miếng gì với thịt cô ta nướng không.
Ngọc Lưu Ly nướng xong, không cho Ninh Thư miếng nào, một mình ngồi tẻm hết.
Có lẽ là định dùng thức ăn mê hoặc Ninh Thư, nhằm cứu vãn lại chút thể diện lúc trước của mình.