Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn là biết Ngọc Lưu Ly khao khát có được quả bích ngọc, nhưng chắc cú một điều cô ta không phải là đối thủ của thú thủ hộ.

Cuối cùng, mọi chuyện lại đổ lên đầu Ninh Thư mà thôi.

Ninh Thư bắt đầu chửi thề trong lòng.

Ngọc Lưu Ly quay sang nói với Ninh Thư: "Kia là quả bích ngọc, là nguyên liệu giúp điều chế đan hồn bích ngọc, loại thần dược dùng để chữa thương, có thể cải tử hồi sinh."

Ninh Thư nghe xong cũng không tỏ thái độ gì, hoàn toàn lờ lớ lơ lời cô ta nói.

Trên mặt Ngọc Lưu Ly lộ vẻ vui sướng, nhanh chóng bay về phía vách đá để hái quả bích ngọc.

Vừa định vươn tay hái quả bích ngọc, thì có đao gió hướng về phía tay Ngọc Lưu Ly.

Ngọc Lưu Ly tránh khỏi đao gió, đao gió đập vào trên vách đá, để lại vết chém rất sâu.

Nếu đao gió này thực sự rơi trên người Ngọc Lưu Ly, khẳng định Ngọc Lưu Ly không còn mạng quay lại vả mặt người khác được nữa.

Ở cửa động là một con đại bàng cực lớn, đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm Ngọc Lưu Ly.

Tay Ngọc Lưu Ly bám vào khối nham thạch nhô lên trên vách đá, cả người lơ lửng giữa không trung.

Đại bàng vỗ cánh tấn công về phía Ngọc Lưu Ly, trong tay Ngọc Lưu Ly cầm chắc chủy thủ, giằng co chiến đấu cùng với đại bàng.

Thực lực lúc này của Ngọc Lưu Ly rất yếu, nên có vẻ khó khăn, chật vật khi phải đối mặt với sự tấn công của đại bàng.

Ninh Thư vẫn dửng dưng như cũ, chỉ cần tính mạng của Ngọc Lưu Ly chưa gặp nguy hiểm, thì cô vẫn sẽ như cũ, không mảy may đoái hoài tới.

Chỉ cần Ngọc Lưu Ly còn thoi thóp thở, cô sẽ không có việc gì.

Kể cả Ngọc Lưu Ly có gãy tay hay gãy chân gì đấy, cũng không phải là chuyện gì liên quan tới cô cả.

Sắc mặt Ngọc Lưu Ly nghiêm túc quật cường, đau đến mấy cũng nhất quyết không chịu gọi Ninh Thư, nếu Ngọc Lưu Ly không cầu cứu vậy thì Ninh Thư cũng không rảnh hơi đâu mà đi lo chuyện bao đồng làm gì cả.

Tay Ngọc Lưu Ly bị mỏ sắc nhọn của đại bàng đang bay liệng uốn lượn trên không mổ trúng, máu tươi chảy đầm đìa, đau đến mức khiến Ngọc Lưu Ly không chịu đươc kêu á.

"Ngươi còn ở đấy xem diễn, ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa." Mặt mũi Ngọc Lưu Ly tái nhợt quát lớn với Ninh Thư.

Tên thần thú này không phải khổng tước diễm lệ, mà là con cóc ghẻ mới đúng, phải đủn đít một cái mới nhảy đi một bước, không có tí ý thức nào của thần thú ký kết khế ước cả.

Ninh Thư bay về phía Ngọc Lưu Ly, một chân đá văng đại bàng, ôm eo Ngọc Lưu Ly.

"Quả bích ngọc." Ngọc Lưu Ly nhắc nhở Ninh Thư.

Ninh Thư ôm eo Ngọc Lưu Ly, bay về phía quả bích ngọc.

Đại bàng ở trên không run rẩy mà đập cánh, chắc bởi vì uy áp thần thú trên người cô khiến cho nó không chịu nổi.

Song, thấy Ninh Thư muốn hái quả bích ngọc đi, vẫn gấp gáp xông tới chỗ Ninh Thư.

Ninh Thư vung tay, khiến đại bàng đang bay tới bay cái vèo lộn vòng ra xa, hái hai quả bích ngọc xuống xong, mới nói với đại bàng: "Năm quả bích ngọc, ta để lại cho ngươi ba quả."

Đại bàng kêu to một tiếng, sợ hãi không dám tới gần.

Ninh Thư ôm Ngọc Lưu Ly tiếp đất.

Ngọc Lưu Ly nhìn gương mặt điển trai của Ninh Thư tới ngây cả người, Ninh Thư bỏ tay ra khỏi eo Ngọc Lưu Ly.

Ngọc Lưu Ly lập tức hoàn hồn, lấy quả bích ngọc trong tay Ninh Thư.

Quả bích ngọc trong tay mát lạnh vô cùng, thực thoải mái.

"Rõ ràng có năm quả bích ngọc, vì cớ gì lại chỉ hái có hai quả?" Ngọc Lưu Ly tức giận chất vấn.

Tay cô ta bị đại bàng mổ chảy máu ròng ròng, kết quả đổi lại chỉ lấy được có hai quả bích ngọc.

"Sao ta phải hái cả năm quả làm gì?" Ninh Thư cà lơ phất phơ nói, "Ta chỉ đảm bảo giúp ngươi không chết, chứ chưa bao giờ nói làm giúp ngươi chuyện gì cả."

"Rõ ràng ngươi có thể hái được năm quả bích ngọc, vì sao phải để lại ba quả, trong khi ngươi có thể đánh được con đại bàng đó."

Ngọc Lưu Ly tức tối, "Không phải ngươi là thần thú sao, sao ngay cả một con chim chưa hóa hình người cũng không đánh lại được vậy hả?"

"Đừng ở đấy mà kích bẩn ta, ngươi đã có được hai quả bích ngọc rồi, đừng có mà lòng tham không đáy." Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Ngọc Lưu Ly hít một hơi thật sâu, con chim chết trôi này có biết quả bích ngọc giá trị tới mức nào không hả, thế mà chỉ hái cho cô ta có hai quả.

"Ngươi có biết được giá trị của quả bích ngọc này lớn tới cỡ nào không hả, đan hồi hồn bích ngọc này là vô giá đấy, cho dù có tiền cũng không mua được đâu." Ngọc Lưu Ly cảm thấy bản thân sắp bị con chim ngu ngốc này làm cho tức chết rồi.

"Nếu biết chúng trân quý tới vậy, ngươi có thể có được hai quả đã là quá tốt rồi." Ninh Thư tùy ý đáp lại.

Ngọc Lưu Ly hít sâu một hơi, "Hay là ngươi thấy mình và con đại bàng kia đều là chim giống nhau, cho nên mới giơ cao đánh khẽ."

"Thế giới này là thế giới của kẻ mạnh làm vua, làm gì có chuyện giơ cao đánh khẽ." Ninh Thư nhìn Ngọc Lưu Ly, "Ta làm vậy là bởi vì ta thấy khó chịu, mà một khi ta khó chịu, thì nhìn thấy ngươi khó chịu ta mới thấy thoải mái được."

Ninh Thư: Miễn là mày đau khổ, há ha.........

Ngọc Lưu Ly: Cô ta đã tạo ra nghiệp gì, khế ước thú nhà người ta đều đáng yêu dễ thương bán manh các kiểu, còn khế ước thú cô ta ký kết lại là thứ cứng đầu cứng cổ.

Ngọc Lưu Ly thấy khá là khó chịu, hậm hực nói: "Mặc kệ thế nào thì chúng ta cũng đã khế ước rồi, vì vậy chúng ta là một thể, lợi ích của cả hai là của chung."

"Ta nhỏ yếu thì có gì tốt với ngươi cơ chứ, nếu ta vẫn luôn nhỏ yếu, vậy thì ngươi sẽ luôn phải bảo vệ ta." Ngọc Lưu Ly phân tích rõ ràng mọi chuyện với khổng tước.

Trao đổi tranh luận công bằng sương sương chút chút nào.

Ninh Thư nói: "Nếu ngươi bằng lòng giải trừ khế ước, thì ta sẽ đối xử tốt với ngươi ngay."

Ngọc Lưu Ly băng bó vết thương, "Còn lâu ta mới tin ngươi, nếu ta thật sự giải trừ khế ước, khẳng định ngươi sẽ giết chết ta."

"Mạng sống của ta nằm trong tay ngươi, chỉ cần ngươi muốn là có thể giết được ta, như vậy thực sự khiến ta rất khó chịu." Ninh Thư đốp lại luôn.

"Ta chưa bao giờ có ý định giết ngươi, và ta cũng chưa bao giờ có ý nghĩ dùng sức mạnh của khế ước để giết ngươi cả, ta đã nói rồi, chúng ta là bạn bè, hưởng chung quyền lợi."

Ngọc Lưu Ly miễn cưỡng giải thích.

Ninh Thư: Cmn chứ,...........

Mạng sống bà đây nằm trong tay mày, thế mà mày còn dám mở mồm nói hai chúng ta là đồng bạn. Bạn cái m* bố mày ấy chứ mà bạn.

"Nếu ngươi thực sự coi ta là bạn, vật thì chí ít nên đổi lại phương thức khế ước chứ nhỉ, ít nhất cũng phải là khế ước bình đẳng, sao, chịu không?" Ninh Thư nhìn Ngọc Lưu Ly thương lượng, "Dù sao thì ngươi cũng phải bày tỏ chút thành ý gì đi chứ."

Biểu tình Ngọc Lưu Ly lại càng bất lực hơn, "Nhưng ta thực sự không biết khế ước lại một lần nữa như thế nào cả."

Gặp được tên khổng tước này, Ngọc Lưu Ly không thể đánh lại, đang từ ngựa chết trở thành ngựa sống, đánh liều lập khế ước, không ngờ rằng lại khế ước thành công.

Ngọc Lưu Ly ban đầu là một phế vật không thể tu luyện, nhưng là con cái trong đại gia tộc, cho nên mới biết được cách thức tu luyện và phương pháp khế ước với linh thế.

Ngay cả Ngọc Lưu Ly cũng không ngờ rằng khế ước vậy mà thành công ngoài mong đợi.

Có lẽ là do cô ta là người xuyên việt có linh hồn khá mạnh, cho nên mới có thể trấn áp được thần thú.

Có điều lúc ký kết khế ước, Ngọc Lưu Ly cũng phải chịu đau đớn ghê gớm, không khác gì đi dạo một vòng trên Quỷ môn quan.

Thật vất vả mới có thể khế ước được với một thần thú, làm sao cô ta có thể giải trừ hay thay đổi khế ước được.

Tên khổng tước này tâm không cam tình không nguyện, chỉ có thể dùng khế ước để ngăn chặn hắn.

Chờ tới lúc cô ta trở nên lớn mạnh rồi, con khổng tước còn không dám thần phục cô ta sao?

Ninh Thư khịt mũi coi thường câu không biết cách giải trừ khế ước của Ngọc Lưu Ly.

Ngọc Lưu Ly cần có sức mạnh bảo vệ cô ta, còn người ủy thác muốn có được tự do, nắm quyền kiểm soát với vận mệnh của chính mình.

Cho nên mâu thuẫn giữa Ngọc Lưu Ly và Khổng Lâm chỉ có giải trừ khế ước mới có thể biến mất được.

Giờ Ninh Thư thấy rất là "đau trứng", mà giờ cô có "trứng" thật, nên thốn thật sự.

Nếu cứ dai dẳng cái tình trạng không giải trừ khế ước này, chờ tới khi Ngọc Lưu Ly mạnh lên rồi, ngộ nhỡ cô ta mạt sát cô thì sao.

Nhiệm vụ của cô thế là đi tong luôn à.

Mà một khi thất bại là xác định phải làm liên tọi 6 nhiệm vụ nữa đấy.

Ngọc Lưu Ly bên này cũng khó chịu, cực kỳ khó chịu, rõ ràng có thể có được năm quả bích ngọc, nhưng giờ chỉ cầm được trong tay hai quả.

Ngọc Lưu Ly nhìn gương mặt hoàn mỹ của Ninh Thư, tự nhủ với bản thân không cần tức giận, chờ tới khi cô ta lớn mạnh lên rồi, nhất định sẽ khiến cho tên thần thú cao ngạo này nghiêng mình ngả nón trước mặt cô ta.

Hiện giờ còn không phải là do cô ta quá yếu sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK