Ngọc Lưu Ly muốn trừng phạt Ninh Thư vì tội không nghe lời, nhưng lại sợ Ninh Thư phản kháng lại.
Bởi vốn dĩ bây giờ Ninh Thư đang không tình nguyện.
Ai lại cho con công lòe loẹt này làm thần thú cơ chứ.
Đầu óc Ninh Thư đau nhói, hiển nhiên là do Ngọc Lưu Ly lợi dụng sức mạnh của khế ước để trừng phạt cô.
Nhưng không biết thế nào lại bỏ giở giữa chừng.
Nói thật, loại trừng phạt này khiến Ninh Thư lạnh cả sống lưng, trừng phạt không khác gì xé rách linh hồn cô ra cả.
Bất cứ lúc nào cũng có thể “bay màu”.
Lòng Ninh Thư nặng trĩu nhìn "hạt gạo" giữa ý thức hải trong đầu.
Có khi nào xóa được "hạt gạo" này trong đầu thì sẽ thoát được khế ước không nhỉ.
Ngọc Lưu Ly đi đằng trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn Ninh Thư nói: "Đừng mơ tới chuyện thoát khỏi khế ước, ngươi không thoát được đâu."
Ninh Thư:.......
Ơ hay, sao cô ta biết hay thế nhỉ.
"Xin ngươi đấy, sau này ngươi có suy nghĩ chuyện gì cũng đừng có mãnh liệt như thế, ta có thể cảm nhận được hết đấy, trong đầu ngươi chỉ cần nhen nhúm tí ti ý niệm phản bội thôi, ta cũng có thể cảm nhận được." Ngọc Lưu Ly nói.
Ninh Thư: ..........
Cô còn có thể nói gì nữa, quả thực rất muốn *beep* *beep* *beep*.
Một chút riêng tư cũng méo có, nghĩ gì cũng bị “chủ nhân” Ngọc Lưu Ly này cảm nhận hết được.
Còn có nhân quyền không vậy hả, khó trách vì sao người ủy thác lại nghĩ mọi cách để giải trừ khế ước.
Tìm mọi cách để có được tự do.
Không chỉ tính mạng bị khống chế, mà ngay cả tư tưởng cũng bị kiểm soát luôn.
Cmn nữa chứ, thật khiến người khác không thể chịu nổi.
Nếu ngay từ đầu người ủy thác đã là nô lệ thì không nói, nhưng người ủy thác lại là một thần thú tự do cường đại.
Bị tước đoạt những gì mình từng sở hữu, mới là chuyện đau đớn, khổ sở nhất.
Sắc mặt Ninh Thư không tốt, hỏi: "Ta nghĩ gì ngươi cũng biết hết à?"
"Không phải cái gì cũng biết, nhưng nếu ngươi có ý định làm tổn hại tới ta, hay phản bội ta, trong nháy mắt là ta có thể cảm nhận được, cho nên, đừng có làm chuyện gì xấu đâm lén sau lưng ta." Ngọc Lưu Ly khoanh tay trước ngực, nhe răng cười nhìn vẻ mặt khó ở của Ninh Thư.
Thật không dễ dàng chút nào, mãi mới có thể hòa được một ván với tên khổng tước lòe loẹt trước mặt này.
Có điều tên khổng tước này cũng là tên đàn ông điển trai nhất cả hai đời cô ta gặp được.
Chỉ cần nhìn vào gương mặt hoàn hảo này thôi, cũng khó khiến người đối diện tức giận được.
Ninh Thư trợn trắng mắt, seriously?
Ninh Thư không có ý định giết Ngọc Lưu Ly, bởi vì trước khi giết được Ngọc Lưu Ly, cô đã bị lực lượng của pháp tắc mạt sát rồi.
Kể cả cho dù có muốn đối phó Ngọc Lưu Ly, thì cũng phải chờ tới lúc giải trừ khế ước xong rồi mới tính tiếp.
"Hừ, vừa rồi người lại có ý định muốn giết, muốn phản bội ta có phải không, ta lại cảm nhận được rồi đấy." Ngọc Lưu Ly nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư:...........
Khó chịu v~, khó chịu móe để đâu cho hết được.
Ngọc Lưu Ly thấy Ninh Thư nhăn nhó khó chịu, không nhịn được cong cong khóe miệng.
Đồ khổng tước tsundere.
Ngọc Lưu Ly bình thản đi giữa sơn mạch, vừa tu luyện vừa tìm thiên tài địa bảo.
Tới tối, Ngọc Lưu Ly cởi quần áo xuống hồ nước tắm rửa.
Ninh Thư nằm trên cây cạnh hồ nước.
Sau đó nhìn thấy cả người Ngọc Lưu Ly trần trụi từ trong nước đi ra, da thịt như ngọc, quyến rũ phập phồng, tóc đen như mực.
Ngọc Lưu Ly thực sự là một mỹ nhân xinh đẹp.
Ngọc Lưu Ly thong thả ung dung mặc quần áo, nhìn Ninh Thư đang ở trên cây, "Nhìn đủ chưa?"
Ninh Thư mặt không cảm xúc đáp lời "Nhìn đủ rồi."
Đều là con gái với nhau, ngắm chút có sao.
Ngay cả của đàn ông tôi cũng nhìn sạch rồi, nói gì tới phái nữ các cô.
Giờ cô mà muốn nhìn của phái nam, chỉ cần tự mình tháo đai lưng xuống là được.
Ninh Thư nghĩ vậy xong, đột nhiên cảm thấy như thể bản thân đang dâm loạn thân thể này.
Lúc trước nghe thanh niên xức nước hoa nói có nhiệm vụ giả nam thích nhập vào cơ thể nữ giới để dâm loạn thân thể phái nữ, giờ cô đang dâm loạn thân thể phái nam sao?
Ninh Thư niệm a di đà phật trong lòng, không tức là sắc, sắc tức là không,..........
Ngọc Lưu Ly không ngờ rằng bản thân lại bị một con chim khổng tước đùa giỡn.
Đã vậy lại còn nghiêm chỉnh trả lời lại, thật khiến người ta vừa tức giận vừa buồn cười.
Cũng may là bởi vì Ninh Thư lớn lên có được một gương mặt ưa nhìn, chứ nếu đổi lại mặt mũi xấu xí hèn mọn, có lẽ Ngọc Lưu Ly đã vứt bỏ Ninh Thư đi lâu rồi.
Ninh Thư sờ lên mặt, lần đầu tiên cảm nhận được sự lợi hại của chuyện có được giá trị sắc đẹp cao.
Sau khi tắm xong Ngọc Lưu Ly ăn một ít trái cây rồi bắt đầu tu luyện.
Trái cây này do Ngọc Lưu Ly tự mình đi kiếm, bình thường Ngọc Lưu Ly không thể nào sai khiến được Ninh Thư.
Thế nên cô ta đành từ bỏ, chuyện gì có thể tự làm được thì sẽ làm, cô ta làm biếng sai sử Ninh Thư.
Ninh Thư và Ngọc Lưu Ly nước sông không phạm nước giếng, chung sống hài hòa với nhau, Ngọc Lưu Ly tự mình tu luyện, còn Ninh Thư vẫn luôn xem xét đánh giá dị vật trong ý thức hải của mình.
Làm sao để giải quyết cái hạt gạo này đây.
Cô cảm thấy chính thứ này đang khống chế lấy vận mệnh của cô, nhòm ngó nội tâm cô.
Nếu tiến vào nhiệm vụ trước khi ký kết thì tốt biết mấy, chỉ cần một móng tay là đã có thể giết chết được Ngọc Lưu Ly rồi.
Nhưng mà quỹ đạo của cốt truyện lại quá mạnh.
Lúc Ninh Thư tới, đã bị khế ước, trên người đã bị đeo lên gông xiềng.
Ninh Thư dùng lực tinh thần chậm rãi bao "hạt gạo" lại.
Thế nhưng vừa mới chạm phải thôi, đã bị bắn ngược trở lại.
Linh hồn bị chấn động, khiến trước mắt Ninh Thư biến thành màu đen.
Quá mạnh.
Ninh Thư liều mạng xoa đầu, cmn đau quá đi mất thôi.
Linh hồn vừa suy yếu lại vừa đau đớn khổ sở.
Ninh Thư bắt đầu thấy sợ, linh hồn của cô mạnh là thế, nhưng khi đối mặt với thứ này, linh hồn của cô như thể vẫn bị xé rách.
Nếu đổi lại là người ủy thác, chỉ sợ rằng đã sớm bị hồn phi phách tán.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ này xâm chiếm ý thức hải của bản thân, khống chế cơ thể lẫn ý thức của chính mình.
Đây là pháp tắc Thiên đạo, không thể chống lại được.
Có cách nào hay phương pháp gì giải trừ thứ này không vậy?
Ninh Thư mệt mỏi nằm trên cây, cảm giác bị khống chế như thế này thật sự rất khó chịu.
Linh hồn mệt mỏi khiến Ninh Thư không vực dậy nổi tinh thần.
Như kiểu linh hồn bị thương vậy.
Ngọc Lưu Ly thấy Ninh Thư uể oải, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Tâm tình khó chịu, mặc kệ ta đi." Ninh Thư thẳng thắn nói.
Ngọc Lưu Ly: .........
Vì cái lông gì cô ta có cảm giác thần thú khế ước của cô ta như con gái đang tới ngày tới tháng vậy.
Ngọc Lưu Ly lại tiếp tục du đãng trong sơn mạch, ỷ vào uy áp của thần thú là Ninh Thư, vơ vét được không ít thứ tốt.
Còn phát hiện được ra một nơi kỳ lạ, nơi này khá giống với huyệt mộ của cao nhân.
Ninh Thư:........
Công nhận hào quang nữ chính mạnh thật, đi loanh quanh thôi mà cũng tìm ra được chẳng bù cho người ủy thác, sống bao lâu trong sơn mạch như thế, cũng không phát hiện được ra nơi này.
Kỳ thực cũng không phải mộ địa gì, mà là một bãi chiến trường.
Có lẽ là do trải qua một thời gian dài, nên mới hình thành một hang động ngầm như thế.
Có thi thể người, cũng như xác động vật lớn, hiển nhiên là trận chiến giữa người và thú.
Ngọc Lưu Ly nhặt binh khí trên mặt đất lên.
Có vài binh khí bị phong hóa, vài binh khí vẫn có thể dùng được.
Ninh Thư nhìn thấy một bộ hài cốt ngồi một góc, bộ hài cốt này không trở thành xương trắng như những bộ hài cốt khác.
Da dẻ được không khí làm khô lại, mơ hồ bảo lưu lại được dáng vẻ lúc còn sống.
Bộ hài cốt này túm chặt trường mâu (ngọn giáo) trong tay, khí thế hùng hổ.
Cho dù đã chết rất lâu rồi, nhưng khí tức lưu lại vẫn khiến cho Ninh Thư cảm thấy khó chịu, bởi vì rất cường đại.
Hoàn toàn áp chế được cô, chứng tỏ lúc còn sống rất mạnh.
Nhìn xung quanh có rất nhiều hài cốt chồng chất lên nhau, đã vậy lại còn toàn là xác của động vật cỡ lớn.
Khí tức của những hài cốt động vật này càng khiến linh hồn Ninh Thư trở nên ngột ngạt.
Những xác động vật này khi còn sống chắc chắn còn mạnh hơn người ủy thác là thần thú này gấp n lần.
Có vẻ như đã có một trận chiến kinh hoảng xảy ra ở nơi này.