Một bóng đen lao tới, Ninh Thư còn chưa phản ứng kịp, cổ đã bị một sợi tơ thắt lại, từ sau lưng, bóng đen siết chặt sợi tơ hơn.
Hai tay Ninh Thư cầm chắc lấy sợi tơ, sợi tơ buộc chặt lấy khớp xương, lún sâu vào da thịt, vẫn đang lún sâu hơn nữa, Ninh Thư cảm giác xương tay của mình sắp bị sợi tơ này cắt đứt đến nơi rồi.
Đúng là đau thấu tim.
Dù đau tay hơn nữa, Ninh Thư cũng không dám buông tay, chỉ cần buông lỏng tay là cổ của mình cũng sẽ bị đau hệt như vậy, cũng giống như Mai Tử Thanh bên cạnh, cổ bị cắt mất một nửa.
Hai thân thể tiến lại gần nhau hơn, thậm chí bên tai còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi ở phía sau, mùi hương gỗ hòa lẫn mùi gió lạnh xộc thẳng vào mũi cô.
“Khụ khụ…” Ninh Thư ho khan, khó khăn nói: “Trương Gia Sâm, chắc chắn là cậu.”
Tay cầm sợi tơ hơi dừng lại, nhưng sau đó lại tăng lực lên, sợi tơ lại lún vào da thịt, máu tươi rơi từng giọt trên mặt đất.
Tóc gáy trên người Ninh Thư đang đối mặt với cái chết đều dựng hết lên, sợ hãi lại tuyệt vọng.
Mặt Ninh Thư đỏ lên, giơ chân định đạp vào chân người sau lưng nhưng lại bị hắn đạp lên bắp đùi trước, lập tức cảm thấy đau thấu đến tận tim.
Mới tới thế giới này được một ngày, không có thời gian tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, một ngày chết những ba người, đúng là không hề có thời gian nghỉ ngơi.
Bây giờ ở dưới gió như vậy, cơ hội phản kháng cũng không có.
Từ đầu tới cuối, người sau lưng đều không nói gì, nhưng Ninh Thư cảm giác đó là nam nhân, thứ nhất khí lực lớn, thứ hai là góc độ thắt cổ, nếu cao hơn cô, sợi tơ sẽ hơi chếch lên, vấn đề góc độ.
“Két” một tiếng, tiếng mở cửa sổ đột ngột vang lên, Ninh Thư đỏ mắt quay đầu nhìn về phía lầu hai.
Trong phòng có ánh đèn yếu ớt, một bóng đen đứng ở cửa sổ, Ninh Thư ho khan kịch liệt, ông trời ơi, cứu con!
Người sau lưng không hề chạy, ngược lại còn gia tăng khí lực, dùng sức thắt lại, sợi tơ càng lún sâu vào trong thịt lòng bàn tay.
Đại thúc rút súng ống bên hông ra, bắn một phát súng về phía sau Ninh Thư, “bụp” một tiếng, người phía sau Ninh Thư ngã xuống.
Hắn giãy giụa hai cái, rồi lập tức không thở nữa.
Ninh Thư ngồi trên mặt tuyết, còn chưa kịp mừng, một giọng nói đã truyền vào linh hồn của cô: “Tôi không quan tâm các người có mối thù truyền kiếp gì, nhưng nếu trong nhiệm vụ này xuất hiện nội chiến, đều sẽ bị xóa sổ hết.”
“Tôi…” Ninh Thư trừng mắt nhìn đại thúc cầm nòng súng đen sì, nã súng vào mình, thân thể như bị sức mạnh nào đó nhốt lại, ngay cả sức để động đậy cũng không có.
Sức mạnh vô thanh chui vào đầu cô.
Ninh Thư cảm thấy có một sức mạnh khổng lồ đang nổ tung trong linh hồn, muốn tiêu diệt linh hồn của cô, nhưng sức mạnh của bùa hộ mệnh đã che chở cho Ninh Thư.
Đau đớn trong linh hồn khiến Ninh Thư mồ hôi đầm đìa, lúc tỉnh lại, linh hồn vẫn còn rất đau.
Khắp người đều là mồ hôi, bị gió lạnh thổi, Ninh Thư rét run lên một cái, bò dậy từ dưới đất, nhìn lên thi thể nam nhân kia.
Quả nhiên là Trương Gia Sâm.
Cha nhà hắn, Ninh Thư ức đến suýt phát khóc, thêm chút nữa thì cô đã bị người ta giết rồi, lần này bị xóa sổ một lần, nếu không có bùa hộ mệnh bản nâng cấp, mẹ nó, cô sẽ phải chờ mọi người chết hết rồi lại bắt đầu từ đầu kịch bản.
Cảm giác bị xóa sổ dọa Ninh Thư muốn tè ra quần, tiêu diệt triệt để, đau đớn trong tuyệt vọng.
Cái tên đê tiện Trương Gia Sâm lấy việc hại người làm niềm vui này.
Ninh Thư đạp mạnh một đạp lên thi thể Trương Gia Sâm, toàn thân mềm nhũn chạy vào nhà chính.
Lửa trong chậu than trong nhà chính đã tắt, Ninh Thư ngồi trên ghế đẩu, để tay mình lên bàn.
Một đôi tay máu me đầm đìa, một sợi tơ lún sâu trong thịt, da thịt đỏ thắm lộ ra, Ninh Thư cẩn thận lấy từng sợi tơ ra.
Sợi tơ này mảnh vô cùng, lại còn rất cứng, từ đâu Trương Gia Sâm có được chứ, nếu là của nguyên chủ Trương Gia Sâm mượn xác, vậy thì người này rất đáng nghi.Trương Gia Sâm dùng sợi tơ để đối phó cô.
Biết ngay Trương Gia Sâm sẽ trả thù mình, định đục nước béo cò giết mình đây mà.
Ninh Thư lấy sợi tơ ra ngoài, từng dòng máu đỏ tươi chảy ra, may mà trước khi vào nhiệm vụ có đuổi chút dược phẩm.
Ninh Thư rắc bột thuốc lên vết thương, dùng vải băng lại, có điều hai tay đều bị thương, lúc băng lại rất khó khăn.
“Két” Cửa phòng bên cạnh nhà chính mở ra, Tiểu Lan lần theo tường đi ra, cô ta khịt khịt mũi, hỏi: “Cô bị thương à?”
Ninh Thư ừ một tiếng, Tiểu Lan đưa tay, mò đến bên cạnh bàn, ngồi xuống, hỏi: “Sao cô lại bị thương, chỉ có mình cô sao?”
Ninh Thư nhìn Tiểu Lan cứ nhìn chằm chằm vào một chỗ, ánh mắt của cô ta không tập trung, rõ ràng đang nói chuyện với cô, nhưng cô ta lại nhìn về phía bên kia.
“Còn có một người chết.” Ninh Thư nhìn biểu cảm của Tiểu Lan.
Tiểu Lan chỉ mím môi, phản ứng rất bình thản, Ninh Thư không nhịn được hỏi: “Cô không sợ à.”
Tiểu Lan lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy, không cảm giác thấy gì cả, tôi không nhìn thấy những thứ tốt đẹp, cũng không thấy thứ khiến người ta sợ.”
“Tôi biết có người chết, nhưng tôi không thấy sợ.” Tiểu Lan thật lòng nói.
Ninh Thư không biết nên nói gì, Tiểu Lan không nhìn thấy, có bao nhiêu người cô ta cũng không biết, thiếu một, hai người, cô ta cũng không cảm nhận được.
Có điều trong nhà chết nhiều người như vậy mà không sợ cũng gan dạ lắm rồi.
Ninh Thư cầm thuốc tiêu viêm lên uống, chỉ sợ sẽ bị uốn ván.
Tiểu Lan hỏi Ninh Thư: “Cô bị thương nặng không?”
“Không sao, chưa chết được.” Ninh Thư không để ý nói.
“Bà bảo ngày mai kêu mọi người rời đi, bà nói các người đã trêu chọc đến thứ không lành, không chết hết thì mọi chuyện sẽ không dừng lại, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.” Tiểu Lan nói.
Ninh Thư mím môi, không nói gì.
Gió lạnh bên ngoài thổi càng thêm mạnh, kêu phần phật, gió lạnh xuyên qua khe cửa hốc tường, thổi vào trong nhà, lạnh buốt xương.
Ninh Thư thấy Tiểu Lan mặc ít đồ, nói: “Cô đi ngủ đi, lạnh lắm đó.”
“Cảm ơn.” Tiểu Lan đứng lên, đưa tay tìm kiếm.
“Cô không đến bệnh viện khám thử mắt xem sao ư?” Ninh Thư lên tiếng hỏi.
Tiểu Lan sờ tường nói: “Trong nhà không có tiền.”
Ninh Thư nhìn chiếc bàn Hoàng lê hoa, thứ này rất đáng giá, đây không phải nơi trồng được Hoàng lê hoa, hơn nữa cây làm ra mấy tấm gỗ Hoàng lê hoa ráp thành bàn này chắc cũng mấy trăm tuổi.
Hai ông bà này đúng là có vấn đề.
Bán cái bàn này đi cũng đủ để họ đến bệnh viện một chuyến.
Ninh Thư thay hai lần thuốc, trong nhà chính rất lạnh, Mai Tử Khanh chết, ngay cả người bên người để nói chuyện cùng cũng không có.
Ninh Thư ghép hai băng ghế lại với nhau, ngồi xếp bằng trên ghế, bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Lúc nãy, nếu cô có sức phản kháng, cũng sẽ không bị Trương Gia Sâm siết cổ đến không thể động đậy, sở hữu năng lực tự vệ quan trọng biết nhường nào.
Đại thúc cầm súng xóa sổ người ta một cách vô tình, thậm chí còn không thèm nghe người ta giải thích lấy một câu, cô không có sức mạnh, sức mạnh không lớn, đối phương đâu thèm nghe một con giun dế giải thích.