Cung Dung nhớ rõ bản thân chưa bao giờ nói với người trước mặt là mình không sống được được bao lâu nữa. Cung Dung thả bịch bánh mì trong tay xuống, nhìn Ninh Thư nói: "Tôi mãi mãi tuổi mười tám, sao có thể chết được." Ninh Thư nhún vui, không thành ý nói: "Anh thích gì thì nó là thế ấy." "Không phải có tiền là muốn gì được nấy, giả dụ như tính mạng cũng nào có mua được." Ninh Thư rất thích nhìn dáng vẻ người khác giãy giụa trong vô vọng, đặc biệt là gã...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.