Ngoại hình Ninh Thư đẹp bất chấp giới tính, đã vậy lại còn khoác trên người một thân lục y mờ ảo, toát lên vẻ hào hoa phong nhã.
Ngọc Linh Lung nghi ngờ người trước mặt đây là tình mới của Ngọc Lưu Ly.
Ngọc Lưu Ly cười nhạo một tiếng, một mặt trào phúng, "Nhị tỷ tỷ, ngươi quả thực vì tên Ngũ điện hạ kia mà hao tâm tổn sức, còn dám đứng đây vu khống, bôi nhọ ta có nam nhân khác."
"Nếu ngươi thích Ngũ điện hạ tới vậy, ta nhường cho ngươi nhé, với tiền đề là ngươi có thể bắt được tới tay."
Còn không phải chỉ là một tên nam nhân thôi sao, mà kẻ đó cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì.
Đối với Ngọc Lưu Ly rất lạnh nhạt.
Nói không chừng tên Ngũ điện hạ kia còn cấu kết, thông đồng với Ngọc Linh Lung tính kế giết chết Ngọc Lưu Ly.
"Hồ đồ, xem ngươi đang nói cái gì vậy?" Ngọc Hùng Phi lạnh mặt quát lớn, "Đừng có ở chỗ này gây rối làm loạn nữa, mau vào trong đi."
"Vị công tử này, đa tạ ngươi đã đưa tôn nữ của lão phu trở về nhà, Ngọc gia sau này tất sẽ có hậu ta, hiện tại không tiện chiêu đãi công tử."
Ninh Thư chắp tay sau lưng, "Được."
Ngọc Lưu Ly trợn trắng mắt, "Đã trở thành thú khế ước của ta, ngươi còn muốn chạy?"
"Đây là Thần thú khế ước của ta, không phải dã nam nhân nào cả, Ngọc Linh Lung ngươi nói chuyện phải biết chừng mực." Ngọc Lưu Ly cười lạnh nói, hất cằm nhìn Ngọc Linh Lung.
Thần thú?!
Người xung quanh vừa nghe thấy danh thần thú, tức khắc đều chĩa ánh mắt nóng rực về phía Ninh Thư.
Loại ánh mắt này giống y hệt ánh mắt nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
Ngọc Hùng Phi nhìn Ninh Thư, "Là Thần thú sao?"
"Đương nhiên là thần thú rồi, vì vậy, đừng có nói là nam nhân của ta."
Ngọc Lưu Ly ra lệnh cho Ninh Thư, "Hiện bản thể của ngươi ra đi, để cho bọn họ lau mắt nhìn cho kỹ, miễn cho luôn có kẻ muốn giội nước bẩn lên người ta."
Ninh Thư:.......
Cho nên tình huống hiện tại là dư lào, bắt cô hiện ra bản thể, để cho đám người này chiêm ngưỡng cô giống như đang đi tham quan vườn bách thú đó phỏng.
"Nếu ngươi muốn sống yên ổn tại Ngọc gia này, ngươi lập tức phải hiện ra bản thể của mình, bằng không chúng ta lập tức trở thành một đôi gian phu dâm phụ." Ngọc Lưu Ly nói có lệ với Ninh Thư.
Ngoại trừ nguyên nhân này ra, Ninh Thư càng chắc chắn là Ngọc Lưu Ly muốn ra vẻ, làm màu.
Ngọc Linh Lung vừa nói Ninh Thư và Ngọc Lưu Ly có quan hệ không đứng đắn, muốn cắm sừng Ngũ điện hạ nào đó.
Kết quả người nàng ta "cue" vào lại là Thần thú, lại chả phải vả mặt nàng ta đôm đốp thì là cái giè?
Tất cả mọi người đều dán mắt vào Ninh Thư, ánh mắt Ngọc Lưu Ly nhìn Ninh Thư có chút bất thiện.
Ninh Thư chỉ có thể hiện ra bản thể của mình, nguyên chủ là một con khổng tước xinh đẹp, lông vũ trên người lung linh rực rỡ, đẹp rạng ngời mà không chói lóa dưới ánh mặt trời.
Ninh Thư ngoái đầu lại chiêm ngưỡng bản thể của mình, quá sức vi diệu.
Nhìn thấy Ninh Thư hiện ra bản thể, người chung quanh ai ai cũng hít một ngụm khí lạnh.
Ngọc Lưu Ly ngạo nghễ nhìn Ngọc Linh Lung, "Nhìn rõ chưa, đây là Thần thú ta khế ước được."
Sắc mặt của Ngọc Linh Lung hơi khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng nở ra được nụ cười, "Chúc mừng lục muội, lại có thể khế ước được thần thú."
Ninh Thư biến lại thành hình người, bắt gặp được ánh mắt Ngọc Linh Lung đặt trên người mình mang theo thèm nhỏ dãi, kèm theo một tia đố kị bất đắc dĩ cùng ghen ghét.
Mà hiển nhiên ghen ghét đố kị gì đó là đối với Ngọc Lưu Ly rồi.
Ngọc Hùng Phi nhìn Ninh Thư, chắp tay hành lễ với Ninh Thư, "Hữu lễ."
Linh thú có thể tu luyện thành hình người, đều đã sống được rất lâu, tu luyện được rất nhiều, còn trải qua Thiên kiếp.
Ninh Thư nhanh nhẹn chắp tay đáp lễ, "Khách khí rồi."
Ngọc Hùng Phi nói với Ngọc Lưu Ly, "Nếu là thần thú ngươi khế ước được, phải chung sống hòa thuận, kính trọng, giúp đỡ lẫn nhau."
Mặt Ngọc Lưu Ly lộ rõ vẻ trào phúng châm chọc, lúc trước đối với nàng ấy thì thờ ơ lạnh nhạt, nếu không thì là phớt lờ nàng ấy đi, chưa từng coi nàng ấy là tôn nữ.
Còn giờ biết Ngọc Lưu Ly cô ta khế ước được với thần thú, lập tức thay đổi thái độ, thiết tha dặn dò.
Quá sức nực cười.
"Gia gia, người vẫn nên giống như lúc trước, bỏ qua sự tồn tại của ta đi, coi như không có đứa tôn nữ này là được." Ngọc Lưu Ly chắp tay sau lưng tiến vào cửa lớn.
Khi đi ngang qua Ngọc Linh Lung, cô ta thì thầm, "Tên hề nhảy nhót này, tốt nhất là đừng nhảy tới trước mặt ta làm trò, chuyện ở sơn mạch ta vẫn chưa tính toán rõ ràng với ngươi đâu đấy."
Nụ cười trên mặt của Ngọc Linh Lung cứng ngắc, siết chặt bàn tay bên trong ống tay áo, nhàn nhạt nói: "Ta không hiểu muội nói gì."
Ngọc Lưu Ly hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Ninh Thư đi qua Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung dùng ánh mắt khát khao nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Hiển nhiên là cũng kỳ vọng bản thân mình có thể ký ước được với một Thần thú.
Ninh Thư theo Ngọc Lưu Ly bước vào cổng lớn, Ngọc gia rất lớn, điêu long họa đống*, hoa viên non bộ xịn sò các kiểu đồ.
*thành ngữ: để chỉ những khắc vẽ trên nóc nhà, xà nhà cũng như các trụ cột khác để thể hiện sự hoa lệ, tráng lệ của căn nhà.
Còn có sân luyện võ rất lớn.
Chiếm diện tích lớn, là phòng ở của người Ngọc gia.
Ngọc Lưu Ly tới một tiểu viện tử, viện tử này rất hoang vắng.
Ngọc Lưu Ly đẩy cửa, cửa vang lên tiếng kẽo kẹt.
"Ta ở Ngọc gia phải trải qua những ngày tháng như này đây, cha nương đã mất, gia gia còn làm lơ ta." Ngọc Lưu Ly ngồi xuống ghế, cầm ấm nước trên bàn châm trà.
Kết quả bên trong ấm nước không có lấy một giọt nước.
Ngọc Lưu Ly trầm mặt xuống.
Ninh Thư nhìn một lượt bài trí trong phòng, rất đơn sơ mộc mạc, đồ vật bên trong cũng rất cũ kỹ.
Ninh Thư phất tay, phủi tro bụi trên ghế để ngồi xuống.
"Còn được cho ăn, cho uống đầy đủ, tốt thế còn gì." Ninh Thư đáp lời.
Ngọc Lưu Ly cười lạnh một tiếng, "Ta ở Ngọc gia chịu đựng biết bao nhiêu ức hiếp, bắt nạt, gia gia quý hóa này chẳng thèm đếm xỉa, hỏi thăm lấy một lời, có khác gì người dưng nước lã không cơ chứ?"
Ninh Thư nghịch nghịch ngón tay, đôi tay này cũng đẹp xuất sắc quá chòi, "Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa, chẳng nhẽ muốn cả gia tộc phải bế ngươi lên bàn thờ cung phụng, sùng bái tôn ngươi thành công túa chắc."
Ninh Thư phát hiện Ngọc Lưu Ly có chỗ giống như mắc bệnh công chúa.
"Vậy cũng không đến nỗi phải đối xử lạnh nhạt bạc bẽo với ta như vậy, ta đoán nếu không phải ta có hôn ước với Ngũ điện hạ kia, bọn họ còn quá đáng hơn rất nhiều." Ngọc Lưu Ly thấy Ninh Thư không đồng tình với mình thì bất mãn nói.
Con khổng tước lòe loẹt này là thú khế ước của cô ta, đáng lẽ phải đứng cùng phía với cô ta chứ, ấy thế mà bây giờ lại ở đây trào phúng, mỉa mai cô ta.
"Chẳng lẽ những người đó khi dễ, bắt nạt ta là đúng sao?" Ngọc Lưu Ly bất thiện nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư nhún vai, "Lúc trước, ngươi là một phế vật không thể tu luyện, mà thế giới này lại là cường giả vi tôn, kẻ mạnh làm vua, cho nên chuyện tài nguyên tập trung trên những con cháu có thể tu luyện trong gia tộc là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu, chứ ai lại đắp lên phế vật không thể tu luyện như ngươi, thật sự quá lãng phí."
"Thực lực, sức mạnh mới là gốc rễ giúp gia tộc sừng sững không ngã được, vì ngươi có hôn ước với Ngũ điện hạ nên mới khiến người chú ý, nếu gia gia ngươi lại còn o bế che chở ngươi trong lòng bàn tay, thì mới càng khiến cho nhiều người khác nhắm vào ngươi hơn."
"Chẳng nhẽ lúc nào gia gia ngươi cũng có thể đi theo bảo vệ ngươi?"
"Bản lĩnh không có, còn chiếm bao nhiêu tài nguyên như vậy, lại đòi người khác yêu thương, không thù hận mình sao?"
Ninh Thư cảm thấy cách làm của Ngọc Hùng Phi rất đúng, một gia tộc có bao nhiêu người như vậy, làm gia chủ một gia tộc, mọi phương diện đều phải kiêng kỵ, dè chừng rất nhiều.
O bế, nâng đỡ một phế vật không thể tu luyện lên quá cao thì có ích lợi gì, không quan tâm, để ý như vậy mới không hấp dẫn sự chú ý của người khác, mới không khiến người khác nảy sinh ác ý gì tới Ngọc Lưu Ly.
"Người ta vất vả cực khổ tu luyện, ngươi cái gì cũng không làm, so với ai cũng tốt hơn rất nhiều, cho nên có bị giết chết cũng là điều quá "nà" bình thường "nuôn"." Ninh Thư thẳng thắn nói.
Chính bởi vì Ngọc Lưu Ly có hôn ước với Ngũ điện hạ thiên tài, nên mới chuốc họa vào người.
Mọi thứ đều tuân theo luật nhân quả.
Ngọc Lưu Ly trừng mắt nhìn Ninh Thư, cười lạnh, "Thật đúng là có cốt cách phản nghịch, ngươi biết ngày tháng trước kia ta phải trải qua cuộc sống thế nào không?"