Ninh Thư nghỉ ngơi trong sơn động một thời gian, kế đó hấp thu chỗ tốt lôi kiếp mang lại.
Sau khi trải qua lôi kiếp cảm giác mạnh hơn rất nhiều.
Ninh Thư ăn Dưỡng Thần đan, tu dưỡng linh hồn mình.
Nhiệm vụ này cô thiệt lớn rồi. Vô số nhiệm vụ trước kia, hấp thu bao nhiêu lực Linh hồn mới giúp linh hồn cô trở nên cứng cỏi bậc đó.
Ai ngờ chơi xong lần này trở về trước giải phóng.
Nhưng tất cả mọi thứ đều đáng giá, cuối cùng cũng thoát khỏi khế ước rồi.
Có được có mất.
Quan trọng nhất là vượt qua nhiệm vụ khó thế này rồi, Ninh Thư không tin nhiệm vụ tiếp theo còn hóc được nữa.
Nghỉ dưỡng sức một thời gian rồi Ninh Thư hóa thành một con chim bay về Ngọc gia.
Lần này về tới Ngọc gia, Ninh Thư thấy trong lòng mình đã hoàn toàn khác. Bị ép tới một nơi và thăm lại chốn cũ đương nhiên không giống nhau.
Đầu tiên Ninh Thư trả lại Thần khí cho Ngọc Hùng Phi.
Ngọc Hùng Phi thấy Thần khí nhà mình được trả về, thầm thở phào một hơi.
Nếu Ninh Thư muốn cướp thì kiểu gì cũng không giữ được Thần khí này.
Ngọc Hùng Phi cất Thần khí đi, nói với Ninh Thư: “Đồ mà tiền bối bảo đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Ninh Thư ừ một tiếng, lại luyện chế ra ít Dưỡng Thần đan.
Tiện tay luyện chế chút đan dược cho Ngọc Hùng Phi.
Coi như đôi bên cùng có lợi, dù sao mấy tài liệu này không dễ tìm cho lắm.
Ninh Thư về tới viện, thấy Ngọc Lưu Ly không hề ở nhà.
Chạy tới chỗ nào thế?
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường chờ Ngọc Lưu Ly trở về.
Nhân lúc Ngọc Lưu Ly không ở nhà, Ngọc Linh Lung sẽ tranh thủ bưng ít thuốc bổ cho Ninh Thư.
Lần nào cũng tự bê tới.
Ninh Thư uống một hơi cạn chén thuốc bổ của Ngọc Linh Lung.
Hương vị quả thực…
“Lần sau đừng mang tới cho ta nữa, tự ngươi tu luyện cho tốt vào.” Ninh Thư nói với Ngọc Linh Lung.
“Ta muốn làm chút gì cho tiền bối, nhờ tiền bối luyện chế Bổ Thiên đan chữa trị đan điền ta, đại ân đại đức không thể báo đáp.” Ngọc Linh Lung cung kính nói.
“Không cần, đó là giao dịch của ta và tổ phụ ngươi, ngươi không cần cảm tạ. Vị chén thuốc này khá tệ, ta không thích, lần sau đừng mang tới nữa.”
Ninh Thư từ chối, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn. Đừng bảo Ngọc Linh Lung bị cái bản mặt cô câu dẫn rồi nhá?
Ngọc Linh Lung cúi cười hành lễ, “Nếu tiền bối không thích thuốc bổ này, vậy ngài thích gì, tiểu nữ có thể làm thứ đó.”
Ninh Thư: …
“Không cần. Ta là Khổng Tước, không uống thuốc của nhân loại. Tuy đan điền ngươi đã được chữa nhưng cần tĩnh dưỡng, đừng làm thuốc cho ta nữa mà hãy lo tu luyện đi.” Ninh Thư phất phất tay với Ngọc Linh Lung, bảo nàng ta lui ra.
Ngọc Linh Lung giữ nụ cười trên mặt, “Đa tạ tiền bối quan tâm, Linh Lung vẫn chăm chỉ tu luyện. Chẳng qua chỉ bỏ chút thời gian làm canh thuốc cho tiền bối thôi, không có gì đáng ngại.”
Ninh Thư: …
Ninh Thư đảo mắt. Chắc chắn có mưu đồ gì nên mới nhiệt tình thế này, Ngọc Linh Lung muốn tán tỉnh cô đấy à?
Ninh Thư nắm quyền che miệng ho, nói: “Người yêu khác đường, ngươi…”
“Tiền bối đang nói gì vậy? Ta chỉ muốn báo đáp người thôi chứ không muốn nảy sinh quan hệ gì khác với một Khổng Tước cả.” Gương mặt Ngọc Linh Lung đầy kinh ngạc.
“Tiền bối à, ngài nghĩ nhiều rồi.”
Ninh Thư: …
Đ* hành động kiểu đó người ta chẳng hiểu sai thì sao.
“Không có thì tốt, ta còn ngỡ rằng ngươi không thích Ngũ điện hạ cưỡi bì bì tôm* nữa.” Ninh Thư hơi lúng túng.
“Bì bì tôm?”
*Cái bì bì tôm này lần trước từng xuất hiện ròi, một dạng châm chọc của Ninh Thư mà t không biết chuyển nghĩa thế nào nữa. :”<
“Ồ ha, giờ các ngươi còn không chút kiêng kị, âu yếm trong phòng ta cơ?” Ngọc Lưu Ly bước qua khung cửa, mặt mày lạnh tanh nhìn Ninh Thư và Ngọc Linh Lung.
Cô ta đi vào nhà, nhìn thấy bát canh thuốc bổ trên bàn.
“Ngọc Linh Lung, tự nhiên ngươi chạy tới viện của ta làm gì? Có phải giờ không thể tu luyện nên sa đọa tới mức bán nhan sắc hầu hạ Thần thú của ta hay không?” Ngọc Lưu Ly ăn nói đầy chua ngoa.
Ngọc Linh Lung lại chỉ đáp: “Muội muội đùa rồi.”
Ngọc Lưu Ly cau mày nhìn Ngọc Linh Lung. Giờ sắc mặt Ngọc Linh Lung khá tốt, không giống người không thể tu luyện.
Đáng ra thân thể không có năng lượng tẩm bổ sẽ tàn tạ mới đúng.
Sao Ngọc Linh Lung lại trông chẳng có việc gì thế này, hơn nữa trên người cũng có năng lượng dao động, tuy không mạnh nhưng vẫn có.
“Ngươi có thể tu luyện ư?” Ngọc Lưu Ly khiếp sợ nhìn Ngọc Linh Lung, “Không thể nào.”
Tự tay cô ta hủy đan điền của Ngọc Linh Lung, sao Ngọc Linh Lung còn tu luyện được nữa.
Ngọc Linh Lung vẫn luốn trốn trong viện của mình, bình thường cô ta cũng không thể gặp Ngọc Linh Lung.
Nhất định tổ phụ cho Ngọc Linh Lung ăn thứ gì đó có thể chữa trị đan điền.
Ngọc Lưu Ly càng nghĩ càng tức. Cùng là cháu gái mà sao chênh lệch nhiều thế.
Lúc Ngọc Lưu Ly ban đầu bị ức hiếp có thấy Ngọc Hùng Phi nói một lời công đạo đâu.
Nhưng khi Ngọc Linh Lung không thể tu luyện, thì ông ta nghĩ trăm phương ngàn kế chữa trị đan điền cho nàng ta.
Thật bất công.
Ngọc Linh Lung thấy Ngọc Lưu Ly sắp tức điên lên thì thoáng hiện nụ cười trên mặt, hơi đắc ý nói: “Đa tạ tổ phụ yêu thương, giờ đan điền của ta được chữa hoàn hảo rồi.”
Ngọc Lưu Ly bật cười một tiếng, “Ta có thể hủy ngươi lần đầu cũng có thể hủy lần hai. Ta cũng rất muốn xem xem có bao nhiêu thần đan có thể giúp ngươi khôi phục.”
Ngọc Linh Lung vẫn giữ nguyên vẻ mặt, cúi người hành lễ với Ninh Thư, “Tiền bối, lần tới Linh Lung lại nấu canh bổ cho ngài.”
Nói không không thèm nhìn Ngọc Lưu Ly lấy một cái mà quay người rời đi.
Ninh Thư không kìm được bật cười. Nha đầu Ngọc Linh Lung này lại đẩy lửa lên người cô à.
Đốt xong thì chạy.
Cơ mà Ngọc Lưu Ly đã thấy cô và Ngọc Linh Lung ở chung một chỗ rồi, có thế nào cũng không gột rửa sạch.
Ninh Thư uống một hớp nước, súc cái vị thuốc bổ chả ra làm sao trong miệng đi.
Ngọc Lưu Ly nhìn Ninh Thư, “Ngươi lén ta làm gì với Ngọc Linh Lung vậy?”
“Dù sao cũng không phải yêu đương vụng trộm đâu.” Ninh Thư vừa uống trà vừa nói.
“Vây ngươi có biết quan hệ giữa ta và Ngọc Linh Lung không?”
“Biết chứ.”
“Biết mà ngươi còn tiếp xúc với nàng ta?”
“Ngươi có thù với nàng ta chứ có phải ta đâu? Chẳng có nguyên do nào để nàng ta không đưa thuốc bổ cho ta, ta cũng không thể nói chuyện được.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.
“Thái độ của ngươi là gì thế Khổng Lâm? Có phải ngươi thấy mình là Thần thú là ta không thể xóa bỏ ngươi không?” Ngọc Lưu Ly bị chọc cho tức điên rồi.
Theo Ngọc Lưu Ly, đã là khế ước thú của cô ta phải nên đứng chung chiến tuyến với cô ta mới phải.
Chứ không phải mập mờ không rõ với kẻ thù của cô ta.
Ninh Thư đạt chén trà xuống, “Vậy thì ngươi xóa bỏ ta đi.”
Ngọc Lưu Ly nhức cả đầu, “Ngươi..”
Quả thực coi trời bằng vung mà. Ngọc Lưu Ly quyết định phải trừng phạt Ninh Thư.
Ninh Thư ung dung ngồi trên ghế, mặt không đổi sắc.
“Sao vậy được… có chuyện gì xảy ra?” Ngọc Lưu Ly kinh ngạc, chỉ vào Ninh Thư, “Ngươi… ngươi?”
‘Ta, ta làm sao?” Ninh Thư ngoẹo đầu hỏi, “Vì sao ta không đau hả?”
Ngọc Lưu Ly vừa phẫn uất vừa mờ mịt, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi… ngươi.” Ngọc Lưu Ly chỉ Ninh Thư, lắp bắp không nói nên lời.
Danh Sách Chương: