Ứng Trị mờ mịt lại sốt ruột, đôi mắt không thể thấy được cũng như không thể biết rõ tình huống hiện tại của Trần Hồng. “Để tôi đưa cô đi tiệm thuốc mua thuốc, giờ cô có thể đi lại được không?” Ứng Trị ân cần hỏi Trần Hồng. Trần Hồng gật gật đầu, “Làm phiền anh, cùng đi thôi.” Trần Hồng cầm gậy đi đến chỗ cửa nơi có chút bóng dáng của Ứng Trị. Vươn tay sờ đến cánh tay Ứng Trị, nói: “Làm phiền anh dẫn tôi đi mua thuốc.” Ứng Trị lắp bắp nói: "Được,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.