Điều khiến Ninh Thư ngoài ý muốn chính là, thứ này rất dễ bén lửa, rõ ràng cô chỉ lấy một lượng nhỏ, vậy mà chúng lại có thể cháy trong một thời gian dài, nhưng khi thả vào trong nước thì lại gây ra phản ứng nổ.
Giống như natri trong nước, chỉ cần chạm nước là phát nổ.
Có lẽ là nhiên liệu phế phẩm gì đó.
Chắc do nhiệt độ trong ngày khá cao, nên thứ này bị phơi dưới ánh nắng mặt trời mới chuyển sang trạng thái đặc sệt lại dinh dính.
Ninh Thư lấy chén bể, đổ đầy nước vào trong chén, lại đổ thêm một ít nhiên liệu vào trong, rồi vứt mồi lửa vào cùng, ngọn lửa trong chén ngay lập tức bốc lên nghi ngút.
Ở trong nước vẫn có thể cháy được?
Vậy đây chắc hẳn là thứ tốt, có thể chiếu sáng vào buổi tối.
Hơn nữa còn có vài thùng.
Cũng không biết đây là loại nhiên lượng gì, ấy thế mà lại có thể đốt cháy được trong một khoảng thời gian dài tới vậy.
Đồng thời, trong đầu Ninh Thư cũng nảy ra một ý tưởng. Nếu thực hiện tốt, bọn họ thật sự có thể rời khỏi Selde, rời khỏi tinh cầu đang chết dần chết mòn này.
Ninh Thư bỏ chén bể sang một bên, lấy trái cây nhặt được lúc trước ở trong túi ra, dùng nước rửa sạch, cắt bỏ hết những phần bị hư hỏng, đưa cho Alvis một quả, bản thân cũng cầm lấy một quả gặm ăn.
Trái cây rất ngọt, Ninh Thư chưa bao giờ ăn qua loại trái cây nào ngon ngọt tới vậy, chắc do đói bụng, nên ăn gì cũng coi như mầm đá tiến vua của chú Quỳnh.
“Chị ơi, có chuyện gì vui sao?” Alvis nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Ninh Thư ân cần hỏi.
Ninh Thư cười nói: “Em không thấy trái cây này ăn rất ngon sao?”
“Còn mấy trái nữa, chị để lại cho em, lúc nào buồn buồn thì lôi ra ăn nhé.” Ninh Thư nói.
Alvis gặm trái cây, “Chị cất đi, lúc ra ngoài khi nào khát có thể lấy ra ăn tạm.”
“Không sao, giờ hai chị em mình nên ăn nhanh, nhiệt độ ban ngày rất nóng, nếu không ăn nhanh chúng sẽ bị hỏng hết mất.” Ninh Thư nói.
Mấy ngày nay lúc Ninh Thư ra khỏi cửa, luôn thấy mấy người đào rác rất phấn khích, thỉnh thoảng hay hướng mắt nhìn lên trên bầu trời.
Chẳng lẽ sắp toiqa ngày phi thuyền tới đổ rác.
Đống rác mới đó có thể trở thành bữa tiệc linh đình của người dân Selde trong vài ngày.
Thấy những người khác khấp khởi như trẩy hội, cũng khiến Ninh Thư phấn khích và chờ mong.
Ninh Thư:…
Chỉ là rác rưởi, phấn khởi cái mịa gì.
Không thể đọa lạc, sa ngã thế được…
Trừ những lúc bới rác kiếm ăn, thời gian còn lại Ninh Thư đều đi tìm thêm những thùng nhiên liệu khác, tích trữ càng nhiều càng tốt.
Ninh Thư gọi March tới giúp đỡ tìm thêm thùng đựng nhiên liệu này, March hất cằm hỏi, “Thứ này có gì hay?”
“Chẳng có gì hay cả, nhưng nếu tao tìm được thứ gì tốt, sẽ chia phần cho mày.” Ninh Thư nói.
“Tao sẽ để ý giùm.” March nói xong thì rời đi.
Chắc thứ này cũng không dễ kiếm, biết đâu lại nằm rải rác khắp nơi trên Selde thì sao.
Cũng có khả năng bị chôn vùi trong núi rác, suy cho cùng, Selde cũng là thùng rác của vũ trụ.
Ninh Thư chắc mẩm mấy thùng nhiên liệu này không còn nhiều, nhưng giá mà có nhiều hơn thì tốt biết mấy.
Vài ngày sau, quả nhiên có phi thuyền bay lượn trên bầu trời Selde, thả xuống thêm vô vàn rác rưởi.
Rác rưởi như những giọt mưa, liên miên không dứt.
Nhờ có đống rác mới này, Ninh Thư và Alvis mới ăn đủ hai bữa một ngày.
Đã vậy còn lưu trữ được thêm một ít đồ ăn.
Đồ ăn ở trên tinh cầu Selde rất khó bảo quản, bởi nhiệt độ ban ngày quá cao.
“Này, đã tìm thấy thứ mày cần.” March chạy vào nhà thông báo cho Ninh Thư.
Ninh Thư đang nhóm lửa nấu cơm, nghe March nói, vội vàng hỏi: “Ở đâu?”
March thấy Alvis đang đọc sách trong nhà, đành nhỏ giọng nói: “Ở trong đống rác mới, trong đó có thứ mày cần.”
“Anh em tốt.” Ninh Thư vỗ vai March, “Mời đồng chí ăn cơm.”
March che chỗ bị Ninh Thư vỗ qua, “Sao đánh đau thế?”
Này đã nhằm nhò gì, trước kia còn bị quất sao không kêu.
Ninh Thư lấy chén bể múc cho March một chén các loại thượng vàng hạ cám quậy lại với nhau.
“Ăn đi, ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi đi đẩy phụ chị mày.” Ninh Thư cười tủm tỉm nói.
March cũng không sợ nóng, húp lụp sụp chén thức ăn như bãi nôn của người khác, ăn xong liếm sạch đáy bát khen ngon.
Lúc sau, Ninh Thư và March mang thêm một đống nhiên liệu nữa về nhà.
March tò mò hỏi Ninh Thư: “Chị lấy nhiều cái này để làm gì?”
“Rảnh quá, mang về đốt chơi.” Ninh Thư tùy ý nói.
“Thế chị phải chú ý, nơi đây toàn rác rưởi, nếu lửa lan rộng, toàn bộ tinh cầu Selde sẽ biến thành biển lửa mất.” March xụ mặt nói.
Bao trùm Selde là rác rưởi, lại không có nước để dùng, lửa cháy mọi người cũng chỉ còn đường chờ chết.
Ninh Thư gật gật đầu, “Đã biết.”
March nhìn lướt qua Alvis trên xe lăn rồi rời đi.
Alvis buông quyển sách trên tay xuống, hỏi Ninh Thư: “Chị muốn làm gì?”
"Mấy thứ này thật sự rất nguy hiểm, chẳng may phát nổ, sẽ gây ra tổn hại rất lớn.” Alvis nói.
Ninh Thư nói: “Chỉ là chị thấy thứ này rất tốt nên mới thu thập lại thôi.”
Đôi mắt xanh lam của Alvis chớp chớp, không nói thêm điều gì.
.
Ngày ngày Ninh Thư mò mẫm với đống nhiên liệu. Khi đêm tới, đống nhiên liệu vì trời hạ nhiệt độ nên hơi đặc lại.
Hơn nữa cũng không có phản ứng dữ dội gì.
Ninh Thư dùng gậy quấy đống nhiên liệu, mỗi tội đống nhiên liệu này dính quá, khiến cô tốn biết bao nhiêu sức lực , cũng không thể khuấy lên được.
Ninh Thư có một kế hoạch trong đầu, nhưng phải thảo luận trước với Alvis đã.
Chẳng lẽ cô phải nói với Alvis rằng, không lâu nữa sẽ có người tới Selde, lái phi thuyền tới tinh cầu Selde để tìm người.
Sau đó hai người có thể cướp phi thuyền của đám người đó, rời khỏi nơi này.
Cô muốn nói vậy với Alvis, nhưng có lẽ Alvis sẽ không tin điều đó, cô cũng không có năng lực đoán trước được tương lai.
Vô duyên vô cớ chọc người nghi ngờ làm gì.
Giờ tất cả những gì cô có thể làm được đó là chờ những người đó tới, sau đó mới lên kế hoạch với Alvis.
Ninh Thư nhìn đống nhiên liệu, trong đầu lại phác họa cảnh này thêm nhiều lần, chỉnh sửa kế hoạch thêm chi tiết cho hoàn chỉnh.
Ninh Thư chờ tới ngày những người đó tới.
Một ngày nọ, một phi thuyền khổng lồ lơ lửng trên bầu trời Selde, che kín bầu trời.
Chắn hết một phần lớn ánh mặt trời chiếu xuống Selde.
Đồng thời, một giọng nói vang vọng khắp tất cả hang cùng ngõ hẻm trên tinh cầu Selde, “Dân cư trên hành tinh Selde, ngay lúc này đây, bọn bay có một cơ hội, một cơ hội rời khỏi tinh cầu Selde này, hơn nữa có thể trở thành một cơ giáp sư vĩ đại, cao quý.”
Trên mặt mọi cư dân của tinh cầu Selde đều lộ ra vẻ khát vọng sung sướng.
Thậm chí còn gào lớn với phi thuyền lớn.
“Chỉ cần các ngươi có lực tinh thần đạt tiêu chuẩn, là có thể rời khỏi nơi này, lại có thêm cơ hội trở thành cơ giáp sư.”
Trên phi thuyền không ngừng truyền đến những lời hoa mỹ mê hoặc lòng người, với âm điệu mộng ảo hút hồn, khiến người nghe mê muội, điên cuồng.
Ninh Thư ngồi trong nhà với Alvis, lắng nghe những lời này.
“Alvis, chúng ta nhất định phải rời khỏi Selde, Selde đã không còn đường cho chúng ta sống nữa rồi.” Ninh Thư nhìn Alvis nói.
Alvis nắm chặt bánh xe xe lăn, khẩn trương hỏi: “Chị ơi, chị sẽ đi sao?”
“Chị sẽ đi kiểm tra lực tinh thần sao?” Alvis hỏi.
Ninh Thư không chút do dự gật đầu, “Chắc chắn phải đi.”
Đi để tìm hiểu xem đối phương có bao nhiêu người, để có thể lên kế hoạch tác chiến cụ thể.
Da mặt Alvis run rẩy, con ngươi xanh lam trong mắt như sóng ngầm trong lòng biển rộng đang kích động, dường như sắp sửa nhấc lên một cơn bão lớn.
“Chị định rời bỏ em sao?” Alvis nhìn Ninh Thư, nhẹ nhàng hỏi.