Ngọc Lưu Ly và Ninh Thư cùng vào học viện. Sau đó Ngọc Lưu Ly vội vàng lên lớp rèn luyện thực lực bản thân.
Hơn nữa Ngọc Lưu Ly còn chọn hệ Luyện Đan, muốn trở thành một Đại sư luyện đan.
Quả thực sau này Ngọc Lưu Ly sẽ trở thành một đại sư luyện đan bậc thầy, mấy cái đan dược lợi hại gì đó tiện tay là xong.
Mà Ninh Thư vẫn luôn tính vào Tàng Thư Các của học viện.
Cô muốn vào đó tra thêm tư liệu, cơ mà giờ này Tàng Thư Các còn chưa mở, phải một thời gian nữa mới đến giờ.
Ninh Thư chỉ có thể đợi tới giờ mở cửa, kế đó đi vào tra chuyện khế ước.
Thật ra trong lòng Ninh Thư đã biết rõ, khả năng Tàng Thư Các không có đồ gì hữu dụng, cuối cùng vẫn phải dựa vào Ngọc Lưu Ly.
Dựa vào cô ta để giải trừ khế ước.
Hoặc tự cô hủy bỏ nó.
Ninh Thư chỉ có thể miệt mài tu luyện, đấu tranh với cầu nhỏ trong đầu.
Nói thực ra, giờ cô nhìn cái cầu nhỏ này cũng hơi rén, vì cảm giác trọng thương khi linh hồn xé rách quá đau đớn.
Nhưng Ninh Thư cũng hết cách, chỉ có thể cứng đối cứng vô ích như vậy.
Ninh Thư tự giễu, giờ cô y như Ngu Công đang rời núi vậy.
Buồn cái là Ngu Công còn khiến núi xê xích, còn hành vi của cô không chút tác dụng gì cả, cái mòe gì cũng không được.
Lại còn đau vl.
Không biết linh hồn bị cô chơi nát tới thế nào rồi.
So với dáng vẻ ngày ngày uể oải chán chường của Ninh Thư, Ngọc Lưu Ly sống khá nghênh ngang ở học viện.
Trở thành đệ tử quan môn của đạo sư luyện đan giỏi nhất học viện.
Đạo sư này vốn không nhận đệ tử, thuật luyện đan vang danh khắp nơi, từng thề chắc nịch sẽ không nhận đồ đệ.
Rất nhiều người ngỏ ý đều xấu hổ quay về, nhưng khi lão nhìn thấy Ngọc Lưu Ly, cảm thấy Ngọc Lưu Ly cực kỳ có thiên phú, là cái loại thiên phú trác tuyệt, thế là ầm ĩ muốn Ngọc Lưu Ly thành đồ đệ của lão.
Nhưng Ngọc Lưu Ly không để đạo sư này vào mắt, nói thẳng: “Ta không cần sư phụ. Ông có tư cách và bản lĩnh gì mà làm sư phụ của ta.”
Thái độ này của Ngọc Lưu Ly càng chọc tính lão hơn, thế là suốt ngày quấn lấy nằng nặc muốn nhận Ngọc Lưu Ly làm đệ tử lão.
Hơn nữa đạo sư này cực kỳ bao che khuyết điểm, nếu có người dám ức hiếp Ngọc Lưu Ly trong học viện, này ấy hả, lập tức khiến người ta ăn đủ.
Từ đó Ngọc Lưu Ly có thêm một trợ lực.
Luyện Dược sư là một nghề nghiệp cực nổi danh, dù chữa thương hay tăng tu vi đều không thể thiếu đan dược phụ trợ.
Rất nhiều người đều không dám đắc tội với Luyện Dược sư.
Đạo sư Luyện dược kia dốc hết tâm huyết dạy dỗ Ngọc Lưu Ly mới khiến Ngọc Lưu Ly bất đắc dĩ gọi một tiếng sư phụ, còn bình thường đều gọi lão đầu, lão đầu.
Ngọc Lưu Ly tham gia thi đấu ở trường học, ra tay một lần rửa sạch ô danh phế vật, danh tiếng bây giờ thổi vang tận trời.
Phong hoa ngàn vạn, thu hút cả đống người ngưỡng mộ.
Cái khiến Ninh Thư khó chịu chính là, rõ ràng thực lực Ngọc Lưu Ly đủ chơi ngon đám học viên trẻ trâu này.
Thế mà trong một trận đấu với học viên nọ, Ngọc Lưu Ly phải kéo cô lên đài so đấu bằng được, trông chả khác thằng hề là bao.
Mà có phải chuyện sống còn gì đâu, cô ta muốn giẫm lên lưng cô, bay tới không trung.
Vì đối thủ thả khế ước thú ra, hơn nữa còn là một khế ước thú khá lợi hại.
Ngọc Lưu Ly: Chỉ ngươi mới có khế ước thú à…
Chuyện Ngọc Lưu Ly thích nhất đó là nghiền ép người ta trên lĩnh vực mà người đó giỏi nhất.
Chẳng hạn như mi có Thần khí, thì Ngọc Lưu Ly sẽ moi ra Thần khí mạnh hơn; hay như mi có thể luyện chế một loại đan dược nào đó, Ngọc Lưu Ly lại biết luyện chế đan dược phẩm chất tốt hơn nó.
Mi có Thần thú á, ta có vô số Thần thú đây này.
Mi không có, ta có. Mi có, thì đồ của ta còn tốt hơn nhiều.
Muốn đả kích tất thảy mọi người để họ thành ra một trái tim thủy tinh.
Ninh Thư không muốn lộ bản thể trước mặt nhiều người như vậy, thế là từ chối thẳng luôn.
Ngọc Lưu Ly lập tức hạ mệnh lệnh, “Ta là chủ nhân, ngươi muốn ăn đau đấy à?”
Ninh Thư không tình nguyện biến thành Khổng Tước, mặc cho Ngọc Lưu Ly giẫm lên lưng cô bay tới không trung. Đối thủ Ngọc Lưu Ly thấy cảnh này thì ngu người luôn.
Ủa thế bày chiến trận lớn vậy làm gì?
Thi đấu vừa kết thúc, Ninh Thư lập tức biến thành hình người.
Đã đạt được hiệu quả ngầu lòi rồi, lặp đi lặp lại cũng không có ý nghĩa.
Ngọc Lưu Ly thấy Ninh Thư chuồn êm thì không vui, nhưng rồi cũng không nói gì.
Thực lực Ngọc Lưu Ly không yếu, gần như khua tay chơi chơi vài cái cũng vào được chung kết.
Cùng tiến vào chung kết còn có Ngũ điện hạ và Ngọc Linh Lung.
Sợ rằng ân oán giữa ba người này sẽ tăng vọt trên đài.
Ninh Thư để ý thấy Ngũ điện hạ thường xuyên để ý tới Ngọc Lưu Ly, nhưng Ngọc Lưu Ly hoàn toàn bơ đẹp hắn ta.
Vô số nam hài tử cũng không kìm được nhìn về phía Ngọc Lưu Ly.
Ngọc Lưu Ly có ngoại hình xinh đẹp, cộng thêm thực lực mạnh mẽ, cả người tràn đầy bá khí, phong hoa ngàn vạn.
Nhưng giờ Ngọc Lưu Ly có hôn ước với Ngũ điện hạ.
Mà dù vậy cũng không ngăn được vài nam hài tử tới gần bắt chuyện.
Ngọc Lưu Ly khá thờ ơ với đám người có tâm tư khác kiểu này, lúc nào cũng trưng bản mặt lạnh lùng, nói thẳng là lờ đẹp đi. Đôi khi Ngũ điện hạ còn tới cản hoa đào thay Ngọc Lưu Ly.
Giờ Ngọc Lưu Ly đã đủ thực để Ngũ điện hạ ghé mắt tới, xứng với Ngũ điện hạ thiên tài.
Cơ mà Ngọc Lưu Ly bây giờ lại gai mắt với hắn ta.
Lần này hành động của Ngũ điện hạ y như làm trước mặt người mù.
Ngọc Lưu Ly cũng lạnh lùng với hắn ta, trong lạnh lùng còn ẩn chứa trào phùng và khinh thường.
“Ngũ điện hạ không cần đi theo ta đâu, cứ mặc kệ ta như trước kia là được.”
Ngũ điện hạ ngây ra, nói: “Chúng ta có hôn ước.”
“Có hôn ước thì sao, trước giờ ngươi chưa từng nói đến chuyện hôn ước, trước kia ngươi làm có bộ dáng nên có của một vị hôn phu.” Ngọc Lưu Ly mỉa mai đáp.
Ngũ điện hạ cũng là người được nâng trong lòng bàn tay, là đối tượng được rất nhiều nữ tử ái mộ, là bé cưng vừa có thực lực vừa có thân phận.
Trước đó coi nhẹ Ngọc Lưu Ly vì Ngọc Lưu Ly không có vốn liếng khiến hắn ta chú ý. Bỏ thời gian đó ra không bằng hắn ta đi tu luyện còn hơn.
Vốn không có tình cảm.
Giờ Ngọc Lưu Ly có vốn liếng khiến hắn ta chú ý, lại thêm quan hệ hôn ước, đương nhiên Ngũ điện hạ muốn tới gần Ngọc Lưu Ly.
Ngọc Lưu Ly cảm thấy con hàng Ngũ điện hạ này rặt là đồ cặn bã, hơn nữa còn là cặn bã thực dụng đạo đức giả.
“Chuyện hôn ước này, ta muốn từ hôn với ngươi. Ta không thích ngươi.” Ngọc Lưu Ly cao ngạo nói, “Ngươi có thể tới tìm Ngọc Linh Lung, chúc các ngươi hạnh phúc.”
Ngọc Lưu Ly ở cạnh xấu hổ thay thằng nhỏ Ngũ điện hạ này. Ngay trước mặt nhiều người như thế bị vị hôn thê ầm ĩ đòi hủy hôn.
Người xung quanh mồm năm miệng mười, khiến gương mặt Ngũ điện hạ lúc đỏ lúc trắng.
“Hôn nhân đại sự không phải chuyện đùa. Hôn ước này do phụ hoàng ta và phụ thân ngươi đính ước, liên quan tới mặt mũi Hoàng tộc và Ngọc gia.” Ngũ điện hạ hít một hơi thật sâu.
Hắn ta thấy hôn ước này không đáng ghét lắm, ít nhất lực lực Ngọc Lưu Ly xứng đôi với hắn ta.
Dù sao tu luyện có thể kéo dài tuổi thọ con người, vợ chồng có thể đồng hành thật lâu với nhau rất tốt đó chứ.
Ai ngờ Ngọc Lưu Ly lại muốn từ hôn với hắn ta. Cô ta cảm thấy bản thân có thực lực rồi nên muốn tìm người tốt hơn sao?
Thật sự là phong thủy luân chuyển, trước đó Ngũ điện hạ không nhìn trúng Ngọc Lưu Ly, coi Ngọc Lưu Ly là nỗi nhục của hắn ta, thiên tài phối với bao cỏ.
Giờ thì sao, tới phiên Ngọc Lưu Ly ghét bỏ hắn ta.
Danh Sách Chương: