Ninh Thư muốn đưa Dịch Hiểu Đông đi, là muốn tốt cho Dịch Hiểu Đông, cho thằng bé thoải mái tự tại, có thể làm những gì mình muốn.
Để thằng bé có thời gian vui vẻ, nhưng nếu muốn đưa thằng bé đi, lại khiến Dịch Hiểu Đông vất vả rời khỏi chốn cũ thân quen.
Chẳng khác gì tự mua dây buộc mình.
Ninh Thư gật đầu, chỗ này cách xa chốn thành thị, cách địa ngục kia mấy ngàn dặm.
Đất nước mấy tỉ dân, cho dù có muốn cũng không dễ gì tra được tới cô và Dịch Hiểu Đông.
Ninh Thư tạm thời ở lại đạo quan, song chỉ ở được một thời gian sau đó phải dọn đi.
Ninh Thư muốn tìm một căn nhà ở gần chỗ đạo quan, cho mình và Dịch Hiểu Đông yên ổn ở lại.
Chỗ này rất tốt, đã vậy cũng không có nhiều người qua lại.
Đạo trưởng nói sau núi có một căn nhà bỏ hoang, có thể để Ninh Thư và Dịch Hiểu Đông ở tại đấy.
Ninh Thư muốn mua lại căn nhà này, đạo trưởng nói Ninh Thư cứ ở đấy đi không cần tiền bạc gì đâu, dù gì nhà đấy cũng không có ai ở.
Song Ninh Thư vẫn quyên ít tiền nhan đèn vào.
Ninh Thư còn nhờ đạo trưởng thêm một việc nữa, đó là nhờ ngài ấy đưa cô và Dịch Hiểu Đông đi làm chứng minh thư.
Có lẽ cô đối với đám người nhà giàu kia như cái sâu, con kiến, không ai thèm để ý tới, nhưng cô lại cần phải chuẩn bị hết tất cả.
Ninh Thư nói cô không có thân phận gì, cha mẹ chết hết cả rồi, giờ đã tới tuổi thành niên, không có giấy tờ thân phận nên không làm được gì cả.
Thay hình đổi dạng thành con người mới.
Hệ thống nước nhà làm sao có thể điều tra ra được cái gì.
Giúp Dịch Hiểu Đông và Dịch Hiểu Đồng biến mất vĩnh viễn.
Ninh Thư phải năn nỉ, cầu xin lâu ơi là lâu, đạo trưởng mới đồng ý.
Sau đó, đạo trưởng dắt Ninh Thư tới đồn công an địa phương, hỏi cô tên là gì.
Ninh Thư suy nghĩ: “Gọi là Tiếu Đồng đi, còn em trai thì gọi là Tiếu Đông.”
Coi như thay đổi thân phận.
Coi như nỗi bi ai của mấy nhân vật nhỏ bé vậy.
Ninh Thư và Dịch Hiểu Đông dọn dẹp rác rưởi, đổ nát của nhà hoang, từ từ bổ sung đồ mới vào nhà.
Dịch Hiểu Đông rất thích chỗ này, có sông có núi, không giống như thành phố, đã vậy còn có rất nhiều thứ mới lạ.
Có côn trùng, có cây cối, không còn giống như ngày tháng trước kia, lúc nào cũng phải cắm mặt đi nhặt rác nữa.
Ninh Thư mua cho bản thân một cái máy tính, thi thoảng chơi game, tra tư liệu.
Ninh Thư bắt đầu thêu thùa, quyết định lấy ra tay nghề của mình, thêu hai mặt.
Đã liên hệ thành công được với cửa hàng thêu thùa.
Người hiện đại hiếm khi thêu thùa, bởi thêu thùa không phải phương thức duy nhất để thể hiện cái đẹp.
Nhưng loại đồ vật này vẫn được ưa chuộng.
Ninh Thư mất nửa tháng thêu ra được bức “Trăm hoa đua nở”, sau đó chụp ảnh gửi đối tác xem.
Bên kia rất nhanh có phản hồi, bảo Ninh Thư gửi thành phẩm qua.
Ninh Thư suy nghĩ, trực tiếp gửi qua, cô cũng không sợ đối tác hack mất bức thêu của cô.
Bởi cô đã tìm hiểu kỹ càng trước khi giao dịch cùng, cửa hàng này chuyên cung cấp sản phẩm cao cấp cho giai cấp thượng lưu, ví dụ như khăn tay hay túi đựng gì gì đó.
Còn có một ít bình phong.
Bên kia chưa hồi âm lại, Ninh Thư lên mạng chơi game, nhặt được trang bị nào, lập tức bán ngay đi.
Tiền kiếm được cũng đủ để cho cô và Dịch Hiểu Đông sinh sống qua ngày.
Cuộc sống của Dịch Hiểu Đông hiện giờ rất phong phú đa dạng, cu cậu có thể ngắm sâu lông tới cả ngày, nhìn sâu lông bò tới bò lui.
Ninh Thư lên mạng xem có tin tức gì của Ẩu Hạo Hiên không.
Ẩu Hạo Hiên gặp tai nạn xe cô, không biết tình hình bây giờ thế nào.
Như thế cũng đủ để giáo huấn Ẩu Hạo Hiên rồi.
Dù sao thì, sống dưới tầm mắt mấy kẻ này cũng không tệ, có thể lúc nào cũng cập nhật được tin tức của chúng.
Nếu có cơ hội lại đâm thêm một nhát nữa.
Phía đối tác thêu thùa kia đã có hồi âm lại, nói có thể giao đơn cho Ninh Thư thêu, kiểu thêu do khách hàng tùy chọn.
Bên đối tác gửi hết nguyên vật liệu, kim chỉ, vải vóc sang cho Ninh Thư.
Vì thế Ninh Thư bắt đầu sự nghiệp thêu thùa của mình.
Lúc mới bắt đầu, Ninh Thư thêu những thứ đồ cực kỳ đơn giản, như khăn tay chẳng hạn, cô chỉ cần thêu tên lên trên khăn, hoặc là tên dùng chữ Latin cách điệu.
Những thứ trang sức đồ dùng khác cô chưa đủ tư cách thêu tới.
Liên quan tới cần câu cơm của mình, nên Ninh Thư thêu rất nghiêm túc, đường may tinh xảo, tỉ mỉ, mềm mịn, không lưu lại đầu dây sợi chỉ nào.
Lúc Ninh Thư thêu thùa, sẽ bật camera quay lại, ghi hết lại những kỹ thuật thêu thùa, giảng giải từng bước nên làm như thế nào.
Tất cả đều là để lưu lại cho Dịch Hiểu Đồng.
Ninh Thư thêu hai ngày, sau đó đóng gói gửi đồ đi.
Rất nhanh bên kia hồi âm nói thủ pháp rất khá, gửi cho cô một khoản.
Ninh Thư nhìn tin nhắn thông báo chuyển tiền, hơn nhiều so với chuyện chơi game kiếm tiền.
Song phải nhận được đơn đặt hàng của bên kia, cô mới có việc làm.
Cô tin rằng rất nhanh thôi cô có thể kiếm đủ tiền làm triển lãm tranh cho Dịch Hiểu Đông.
Ngoài thêu thùa và chơi game, giờ Ninh Thư tìm được một thú vui mới để giết thời gian.
Đó là nấu nướng, lúc không có việc gì làm, cô sẽ lên mạng tìm công thức món ăn, sau đó dựa theo công thức làm.
Có thể bày biện chuẩn bị một bàn tiệc đẹp đẽ, ngon lành, vui hết nấc.
Dịch Hiểu Đông là chuột thử nghiệm món ăn của cô, nhưng ăn gì thằng bé cũng kêu ngon hết.
Ninh Thư làm vài món ăn nhẹ đưa cho đạo trưởng, để ông ấy nếm thử.
Cuộc sống mỗi ngày trôi qua bình dị, đơn giản, có đơn đặt hàng thì làm, không có đơn thì kiếm chuyện khác làm, ngẫu nhiên sẽ vào trong núi đào thảo dược.
Để tránh cho Dịch Hiểu Đông mắc bệnh, bởi xung quanh đây không có bệnh viện, không thể nhanh chóng xử lý ngay được.
Tranh của Dịch Hiểu Đông ngày lúc càng nhiều, Ninh Thư cách một đoạn thời gian lại mua thêm giấy vẽ cho thằng bé, sau đó cất tranh Dịch Hiểu Đông đi.
Mấy bức tranh này đều dùng trong triển lãm tranh.
Chắc có lẽ do đồ ăn thức uống tốt, nên vóc dáng cao lớn hơn một cái đầu Ninh Thư của Dịch Hiểu Đông lại cao lên.
Trong khi hai đứa cùng tuổi, sao cơ thể này không lớn lên thêm chút nào vậy.
Thật sự không có tí khoa học nào luôn á.
Vì thế mỗi ngày Ninh Thư lại uống một ly sữa bò, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn Dịch Hiểu Đông cao lên thêm mỗi ngày.
Sinh thời, vóc dáng của Ninh Thư cũng không cao cho lắm, bởi vì bị bệnh tật quấn thân, đau ốm tra tấn, thân thể bị phá thành mảnh nhỏ, nên vóc dáng không phát triển được.
Đặc biệt là trạng thái linh hồn, vóc dáng Ninh Thư rất nhỏ.
Cho nên khi nhìn thấy Dịch Hiểu Đông cứ thế mà vạm vỡ dần lên, khiến nội tâm cô rất phức tạp.
Dịch Hiểu Đông không biết chị gái đang hâm mộ ghen tị với mình, ngày ngày đều vui vẻ, đặc biệt hạnh phúc.
Nụ cười vui vẻ chất phác, Ninh Thư cảm thấy, đời đơn giản chẳng phải chỉ cần thế này thôi sao.
Vui vẻ tươi cười mỗi ngày, tuy bình thường thật đấy, nhưng cũng rất hạnh phúc.
Ninh Thư tính toán vào thành phố nghe ngóng, bởi vì trên mạng không có thông tin gì về Ẩu Hạo Hiên.
Xem ra chuyện Ẩu Hạo Hiên gặp tai nạn giấu nhẹm luôn rồi.
Ninh Thư định tới đó tra xét.
Chắc trường học sẽ có tin tức gì đó, cũng không rõ tình huống của Mẫn Hạo Sơ thế nào.
Ninh Thư phát hiện khí sắc của đạo trưởng ngày càng tốt, đạo trưởng đã hơn 60, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn khỏe mạnh.
Ninh Thư tò mò hỏi: “Đạo trưởng, ngài luyện thành rồi à?”
Đạo trưởng vuốt râu, “Hình như vậy, thân thể nhẹ nhàng hơn nhiều.”
“Ngài thật sự tu luyện?”
Đạo trưởng nói: “Bần đạo xem nó như một phương pháp đả tọa tĩnh tâm (thiền định), khi không có gì làm, sẽ làm thử, thế rồi cơ thể, tinh thần thoải mái hơn hẳn.”
Ninh Thư gật đầu, “Đạo trưởng thấy tốt là được, cháu vào thành phố mua vài thứ, ngài trông Hiểu Đông hộ cháu chút nhé, chắc phải mất mấy ngày đấy ạ.”
Ninh Thư ngồi xe bus, chịu xóc nảy vài ngày mới vào thành phố được, tìm một khách sạn nhỏ để ở.