Nhận được thứ mình mơ ước tha thiết, thái độ của bà đồng đối với Ninh Thư cũng hòa ái một tí, khàn khàn nói với Ninh Thư: “Vậy hạt châu kia cho con, thấy con nhanh như vậy đã hái được đồ về, thứ này cho con.”
Ninh Thư nhận lấy cái chai, hỏi: “Đây là gì ạ?”
“Là một ít bột thuốc trừ âm khí, mấy người trong ký túc xá con đều bị âm khí nhập thể.” Giọng bà đồng khàn khàn.
Ninh Thư cất cái chai, cảm thấy mấy em gái ở ký túc xá tuyệt đối sẽ không uống thứ này, nói không chừng còn có thể cười nhạo cô thần kinh, Ninh Thư lại hỏi bà đồng: “Bà bà, về sau thứ đó còn sinh trưởng nữa không?”
Bà đồng cười, chỉ là nụ cười này đặc biệt âm trầm, nếp nhăn ngang dọc, giọng khàn khàn nói: “Loại đồ vật trái với trời đất này, có thể có một quả đã không tệ, có lẽ đời này bà không thấy được quả thứ hai đâu.”
“Như vậy sao.” Trong lòng Ninh Thư thở phào một hơi, chỉ sợ khi cô đã rời khỏi thế giới này, bà đồng còn bảo Trang Vũ Đồng đi hái nó, cô có võ công trong người, thật vất vả mới hái được nó, nhưng Trang Vũ Đồng là một cô gái yếu ớt, bảo cô ấy đi hái chính là đi chịu chết.
Ninh Thư là tới nghịch tập thay Trang Vũ Đồng mà, không thể để lại cục diện rối rắm cho cô ấy.
Từ trong nhà bà đồng đi ra, thoáng chốc Ninh Thư liền nhẹ nhàng thoải mái, sau này có Linh Hồn Châu, sẽ không cần lo bị ác quỷ hại chết, ác quỷ cũng không dám nhập vào cô nữa, nếu như tới gần liền bị Linh Hồn Châu hấp thu.
Hiện tại Ninh Thư ước gì ác quỷ tới gần cô, tốt nhất bị Linh Hồn Châu hút đi hồn phách.
Ninh Thư không ở lại nhà nữa, tạm biệt hai ông bà rồi trở lại trường học, bây giờ nữ quỷ không ở bên cạnh cô thì đang ở cạnh mấy cô gái còn lại.
Ninh Thư đã đi rất xa rồi, lại thấy ba Trang đuổi theo Ninh Thư, nhét một túi vào trong tay Ninh Thư, nói là quên cầm theo nấm dại.
Ninh Thư cũng không có lấy, nói ba Trang giữ lại ăn, ở trường đúng là cô không biết nên đưa đồ cho ai, không có bạn thân, có tiếp xúc duy nhất chính là ba người bạn cùng phòng, nhưng ba người bạn cùng phòng đều là người đôi mắt mọc trên đỉnh đầu, phỏng chừng căn bản sẽ không muốn thứ chất lượng không tốt, dính bùn này.
Còn không bằng giữ lại để người trong nhà ăn, Ninh Thư lên xe buýt, nhìn thấy ba Trang vẫn còn đứng ở ven đường, cho đến khi xe buýt chuyển hướng không nhìn thấy nữa.
Ninh Thư thu hồi ánh mắt, cảm thấy Trang Vũ Đồng thật hạnh phúc, ở nơi thâm sơn cùng cốc này, cho cô ấy một cô con gái đi học đại học, tình hình trong nhà không tốt, nhưng vẫn cho cô ấy đi học, tuy rằng điều kiện không tốt, nhưng không khí gia đình rất tốt.
Cho nên Trang Vũ Đồng mới phải nỗ lực học tập, để có thể thay đổi cuộc đời của mình, có thể làm cha mẹ mình sống tốt đẹp hạnh phúc lúc tuổi già, chỉ là không nghĩ tới, thời gian vào đại học không tới một năm, cô ấy lại chết, tâm huyết của cha mẹ, tâm huyết của bản thân tất cả đều uổng phí.
Người đã chết thì cái gì cũng không còn, sinh mạng rất đáng quý.
Trên đường trở về, đã không còn xảy ra chuyện kỳ quái gì nữa, đường đi thực thông thuận, đã lâu không có loại cảm giác nhẹ nhõm này.
Ninh Thư kéo hành lý đến phía dưới ký túc xá, nhìn thấy trên mặt đất có một vũng máu, còn có dấu trắng cố định hiện trường, chỗ này có người chết.
Trái tim Ninh Thư đập mạnh, nhìn lên phía trên liền thấy là phòng 503, đúng là phòng ngủ của bọn họ.
Từ trên lầu nhảy xuống sao?
Chương Vũ Yên!
Ninh Thư kéo hành lý bay nhanh lên lầu, mở cửa phòng ngủ, liền thấy hai cô gái đang đánh nhau, giật tóc giật tóc, cào mặt cào mặt, Ninh Thư lập tức buông hành lý tách hai người bọn họ ra.“Làm gì vậy?” Ninh Thư nhìn Tô Mạn Ngọc và Lâm Thiển Thiển, trên đầu Lâm Thiển Thiển còn quấn băng gạc, trên đùi vẫn còn bó thạch cao, đã như vậy còn có thể đánh nhau.
Tô Mạn Ngọc gạt đầu tóc rối bời của mình, ánh mắt ghét hận nhìn Lâm Thiển Thiển, Lâm Thiển Thiển bám lấy cái nạng, thần sắc khó chịu lại tức giận.
Hai người đều không nói chuyện, không khí thoáng cái có vẻ xấu hổ vô cùng.
Ninh Thư phát hiện sắc mặt Tô Mạn Ngọc rất tiều tụy, gầy đi nhiều, dưới đôi mắt còn có quầng thâm, cho dù trang điểm cũng không dấu được vẻ hốc hác trên mặt.
Mà thần sắc Lâm Thiển Thiển lại tràn đầy tức giận xen lẫn vô tội.
“Đã xảy ra chuyện gì, vạch trắng dưới ký túc xá là thế nào?” Ninh Thư không nhìn thấy bóng dáng Chương Vũ Yên.
Tô Mạn Ngọc trừng mắt oán hận liếc nhìn Lâm Thiển Thiển một, nói với Ninh Thư: “Chương Vũ Yên nhảy lầu tự sát.”
Quả nhiên, trong lòng Ninh Thư vẫn có sự đáng tiếc nói không nên lời, trên mặt ra vẻ khiếp sợ, hỏi: “Vì sao?”
“Đều nói Chương Vũ Yên là tự sát, nhưng căn bản không phải như thế, tôi tận mắt thấy cô ấy nhảy xuống, cô ấy là bị thứ gì đó khống chế, nhất định là bút tiên đêm hôm đó.”
“Tôi vĩnh viễn đều không quên được cái nhìn cuối cùng của cô ấy, cười dữ tợn nói với tôi, một người cũng không trốn thoát, sau đó thả người nhảy xuống dưới, cô ấy căn bản không phải tự sát.
Trong lòng Ninh Thư thở dài một hơi, khẳng định không phải là tự sát.
Lâm Thiển Thiển lại tức giận quát Tô Mạn Ngọc: “Căn bản không phải như thế, Tô Mạn Ngọc, tại sao cô cứ vu oan cho tôi, ý của cô là tôi hại chết Chương Vũ Yên sao? Cảnh sát đã nói, là tự sát, là Chương Vũ Yên dùng quy tắc ngầm đấy.”
Ninh Thư nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, cuối cùng đã hiểu chuyện gì xảy ra, cái chết của Chương Vũ Yên cảnh sát giám định là tự sát, nguyên nhân chết là bởi vì Chương Vũ Yên muốn làm rõ ràng hợp đồng với công ty quản lý, dùng quy tắc ngầm, lại bị chụp hình quay lại, cho nên trong lúc nhất thời Chương Vũ Yên không chịu nổi kích thích mà tự sát.
Trải qua chuyện lần này, hiện giờ trường học tăng mạnh quản lý ký túc xá, mỗi tối đều sẽ tới ký túc xá điểm danh nhân số, không cho phép sinh viên cả đêm không về, Tô Mạn Ngọc vẫn luôn ở nhà và Lâm Thiển Thiển bị thương đều bị trường học gọi về, cùng ký túc xá với người vừa chết, đương nhiên là bị cảnh sát dò hỏi, ghi hồ sơ.
Mà lúc đó Ninh Thư đang ở dưới quê.
Tô Mạn Ngọc kiên định Chương Vũ Yên không phải tự sát, mà Lâm Thiển Thiển kiên định Chương Vũ Yên là tự sát, hơn nữa cảnh sát đã tìm thấy đoạn băng Chương Vũ Yên dùng quy tắc ngầm.
Ninh Thư nhìn cửa sổ, đâu đó có một thứ họ không nhìn thấy đang nhìn chằm chằm bọn họ, cười độc ác.
Tô Mạn Ngọc nói với Ninh Thư: “Ký túc xá này thật sự có quỷ, gần đây bên cạnh tôi xảy ra rất nhiều chuyện quái lạ, từ sau khi chơi bút tiên liền xảy ra những chuyện này.”
Sắc mặt Tô Mạn Ngọc hơi trắng bệch, gom quần áo trên người mình lại, bây giờ đúng là ngày mùa hè nóng bức, nhưng Tô Mạn Ngọc lại mặc tới hai bộ quần áo.
Lâm Thiển Thiển cắn môi không nói gì, ngồi trên giường, thần sắc cực kỳ không tốt.
Ninh Thư lấy bột thuốc bà đồng cho trong túi xách ra, bỏ vào ly cho thêm ít nước đưa Tô Mạn Ngọc, nói: “Uống chút thuốc đi, đề phòng cảm cúm, trời nóng như thế, cậu cư nhiên còn mặc hai bộ y phục.”
Tô Mạn Ngọc đây là biểu hiện của âm khí nhập thể, sợ lạnh, qua không bao lâu, lục phủ ngũ tạng đều bị âm khí ăn mòn, cuối cùng suy kiệt mà chết.