Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Hiểu Mạn mang thai vốn là chuyện vui, nhưng thời gian lại không thích hợp, nếu như chuyện này đến lúc công việc của Sở Tiêu Nhiên thuận lợi, tất nhiên sẽ là chuyện vui, nhưng hiện tại Sở Tiêu Nhiên đang ở trong tình trạng vô cùng gấp rút.

Trong lòng Hạ Hiểu Mạn, không việc gì có thể làm khó được Sở Tiêu Nhiên, bất cứ chuyện gì đến tay hắn cũng có thể giải quyết, nói cho cùng thì hiện giờ Hạ Hiểu Mạn cũng không thể hiểu rõ được tình hình của Sở Tiêu Nhiên.

Cũng bởi vì, Hạ Hiểu Mạn căn bản không cần hiểu những điều này, cô ta chỉ cần làm việc của mình, phục vụ Sở Tiêu Nhiên là được, dùng thân thể để trao đổi tình cảm.

Ở bên cạnh Sở Tiêu Nhiên, Hạ Hiểu Mạn không phải làm gì, chỉ cần đợi Sở Tiêu Nhiên đến ngủ với cô ta.

"Em chỉ muốn nói với anh một chuyện mà thôi." Hạ Hiểu Mạn buồn bã nói: "Nói xong em sẽ đi ngay."

"Em mang..."

Hạ Hiểu Mạn còn chưa nói xong, đã bị Sở Tiêu Nhiên ngắt lời: "Làm sao, bây giờ ngay cả em cũng không nghe lời sao, anh bảo em về đi."

Nước mắt của Hạ Hiểu Mạn lập tức rơi xuống, lau nước mắt rồi xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc, trong lòng quyết định, không nói cho Sở Tiêu Nhiên biết chuyện cô ta mang thai nữa.

Vừa nãy thái độ của Sở Tiêu Nhiên hoàn toàn làm tổn thương đến Hạ Hiểu Mạn, cho dù cô ta nói ra chuyện mình mang thai, nhưng nhìn bộ dạng khủng bố vừa rồi của Sở Tiêu Nhiên, chỉ sợ sẽ làm hại đến con của cô ta.

Hạ Hiểu Mạn cắn chặt môi, cô ta nên làm gì bây giờ, điều duy nhất có thể chắc chắn đó là, cô ta muốn giữ lại đứa bé này, ba năm trước bị sinh non đã khiến Hạ Hiểu Mạn bi thương đến cùng cực, đứa bé này là món quà ông trời ban cho cô ta.

Tuy nói Hạ Hiểu Mạn quyết định giữ lại đứa bé này, nhưng đứa bé này lấy thân phận gì để ra đời đây, cô ta và Sở Tiêu Nhiên không kết hôn, đứa bé này khi sinh ra sẽ là con riêng, bị ép trở thành tình nhân của người khác đã khiến cô ta phải chịu sự dày vò cùng hành hạ, nhưng con cô ta không thể chưa sinh ra đã phải gánh tiếng xấu như vậy.

Mẹ mình là tình nhân, còn mình là con riêng.

Hạ Hiểu Mạn ra khỏi công ty, sắc mặt mờ mịt, cô ta không biết nên làm sao bây giờ, Hạ Hiểu Mạn nhẹ nhàng sờ sờ bụng mình, nghĩ một chút bèn lấy điện thoại ra gọi.

Ninh Thư đang bận làm việc thì nhận được điện thoại của Hạ Hiểu Mạn, Ninh Thư nhíu mày, Hạ Hiểu Mạn gọi điện thoại cho cô làm gì, vốn tưởng rằng lần trước mắng cô ta là tiện nhân, cả đời này không qua lại với nhau nữa, vậy mà vẫn còn gọi điện thoại cho cô.

Ninh Thư ho khan một tiếng, rồi nghe điện thoại, đầu dây bên kia đầu tiên gọi một tiếng anh Văn Lãng, sau đó bắt đầu rối rít òa khóc.

Ninh Thư không nói hai lời lập tức cúp điện thoại, tiện thể đưa cô ta vào danh sách đen, Ninh Thư không muốn dính líu một chút nào đến chuyện của Hạ Hiểu Mạn.

Ninh Thư đang chuẩn bị tài liệu để khởi tố Sở Tiêu Nhiên, không quan tâm đến Hạ Hiểu Mạn, Hạ Hiểu Mạn muốn sống muốn chết cũng không liên quan gì đến cô, cô không có trách nhiệm phải chăm sóc Hạ Hiểu Mạn, chứ đừng nói đến việc phải chịu trách nhiệm về cả tâm trạng của Hạ Hiểu Mạn.

Nhưng Ninh Thư không ngờ Hạ Hiểu Mạn lại chạy đến nơi làm việc tìm cô, lúc Hạ Hiểu Mạn nhìn thấy Ninh Thư, còn chưa kịp nói gì, đã rơi nước mắt.

Ánh mắt Ninh Thư mặc kệ, coi như không hề nhìn thấy Hạ Hiểu Mạn, Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư không nói lời nào, chỉ có thể lên tiếng trước, giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm, hô lớn với Ninh Thư: "Anh Văn Lãng."

Gọi một tiếng anh Văn Lãng, sau đó lại bắt đầu rơi nước mắt, văn phòng luật sư bao nhiêu người qua lại như vậy, ai cũng liếc mắt nhìn Hạ Hiểu Mạn đang khóc sướt mướt, gương mặt đỏ bừng lên.

Ninh Thư bóp bóp chân mày: "Đừng khóc nữa, vào trong phòng làm việc rồi nói."

"Anh Văn Lãng." Hạ Hiểu Mạn nhìn thấy sự khó chịu giữa hai lông mày của Ninh Thư, cô ta cảm thấy rất đau lòng, Sở Tiêu Nhiên hung dữ với cô ta, ngay cả anh Văn Lãng cũng đối xử với cô ta như vậy.

Vẻ mặt Hạ Hiểu Mạn hốt hoảng, cô ta thậm chí còn không biết mình sống như vậy là vì cái gì, cô ta chỉ muốn người cô ta để ý được hạnh phúc, người cô ta để ý bao gồm cả anh Văn Lãng, cô ta nhẫn nhịn tất cả mọi chuyện cũng là vì người đó.

"Anh nói đừng khóc nữa, vào phòng làm việc rồi nói." Ninh Thư nhắc lại lần nữa, nhìn bộ dạng tuyệt vọng khổ sở của Hạ Hiểu Mạn, nhưng lại không biết cô ta đang suy nghĩ điều gì.

Hạ Hiểu Mạn có sở trường biến những chuyện đơn giản trở nên vô cùng đau khổ, cứ không ngừng ngược đãi chính mình như vậy khiến người khác không còn lời nào để nói.

Hạ Hiểu Mạn theo Ninh Thư vào phòng làm việc, ngồi trên ghế sofa lau nước mắt, Ninh Thư đóng cửa lại, ngồi đối diện với Hạ Hiểu Mạn, hỏi: "Tìm anh có chuyện gì?"

"Anh Văn Lãng..." Hạ Hiểu Mạn nhìn Ninh Thư, cắn cắn môi nói: "Anh Văn Lãng, em có thai rồi."

"Không phải anh làm nhá." Ninh Thư vội vã xua tay.

Hạ Hiểu Mạn liếc nhìn Ninh Thư, lau nước mắt nói: "Đứa bé này tất nhiên không phải của anh, đứa bé này là con của Sở Tiêu Nhiên."

Ninh Thư ừ một tiếng: "Vậy em tìm anh làm gì?"

Đoán chừng là lại có chuyện gì muốn nhờ cô giúp đỡ, trước đó không lâu vẫn còn kiên cường không thèm để ý đến cô, tại sao bây giờ lại đến tìm cô?

Không có chuyện gì thì không tìm đến đây đâu, nếu như Hạ Hiểu Mạn sống hạnh phúc, nhất định sẽ không quay lại tìm cô.

Lúc này Hạ Hiểu Mạn đã lựa chọn quên đi xích mích trước kia của hai người.

"Anh Văn Lãng, anh Văn Lãng..." Hạ Hiểu Mạn lại khóc rống lên: "Em phải làm gì bây giờ."

Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Khóc tang cho em gái nhà cô ấy, may mà tôi vẫn còn sống.

Vẻ mặt Ninh Thư lạnh lùng nhìn Hạ Hiểu Mạn đang khóc sướt mướt, ngược lại muốn xem xem cô ta có thể khóc tới khi nào.

Đoán chừng là không có ai an ủi, một mình ngồi khóc cũng rất xấu hổ, Hạ Hiểu Mạn dần dần ngừng khóc, nói với Ninh Thư: "Anh Văn Lãng, xin anh giúp em, em đã đi đến đường cùng rồi."

Ninh Thư vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.

Hạ Hiểu Mạn mím môi nói: "Em mang thai, nhưng Sở Tiêu Nhiên dường như không thèm để ý đến đứa bé này, cuộc đời của em coi như đã bị hủy, nhưng em không muốn để con em cũng phải gánh trên lưng tiếng xấu như vậy."

"Cho nên?" Vẻ mặt Ninh Thư lạnh lùng hỏi.

Hạ Hiểu Mạn cắn chặt môi, lập tức quỳ gối trước mặt Ninh Thư: "Anh Văn Lãng, em biết trong lòng anh em là một người rất quá quắt, nhưng đứa bé nó vô tội."

"Đứa bé không phải con của anh." Ninh Thư nhíu mày, một người phụ nữ có thai quỳ trước mặt cô, nhưng sắc mặt Ninh Thư không hề thay đổi, muốn dùng cách này để làm cho cô thỏa hiệp sao?

"Nói vào trọng điểm đi, anh rất bận, còn rất nhiều vụ kiện đang chờ anh xử lý, đừng lãng phí thời gian của nhau được không?" Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi, quỳ làm gì, đang mang thai vẫn còn quỳ, em không lo sẽ sảy ra sơ suất gì sao?"

Nghe thấy sẽ xảy ra sơ suất gì đó, Hạ Hiểu Mạn lập tức đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, đặt tay lên phần bụng che chở cho đứa bé.

"Hạ Hiểu Mạn, anh nhớ là chúng ta đã kết thúc rồi, em như vậy là có ý gì?" Ninh Thư rất sốt ruột nói: "Có phải em nghe không hiểu người khác đang nói gì không?"

Sắc mặt Hạ Hiểu Mạn tái nhợt, trong lòng vô cùng thất vọng, anh Văn Lãng đã thay đổi hoàn toàn, anh Văn Lãng của trước kia, cho dù cô ta có chuyện gì, anh Văn Lãng đều sẽ chạy tới, đối xử tốt với cô ta, che chở yêu thương cô ta.

Cô ta mất đi anh Văn Lãng, nhưng trong lòng không hối hận, nếu như có thể khiến anh Văn Lãng được hạnh phúc, không để sự nghiệp của anh Văn Lãng phải chịu sự công kích của Sở Tiêu Nhiên, những chuyện này cô ta đều có thể chịu đựng được.

"Anh Văn Lãng, chúng ta kết hôn đi." Hạ Hiểu Mạn vô cùng nghiêm túc nói, giữa hai lông mày hiện lên sự bi thương muôn thuở, nét mặt đấu tranh, cuối cùng quyết định: "Chúng ta kết hôn đi."

"Em nói cái gì?" Ninh Thư không nhịn được muốn khoét lỗ tai ra để nghe cho rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK