Tuy Ngọc Linh Lung từng than phiền với Ninh Thư là tu luyện đau khổ nhưng đây cũng là nền tảng lập thân của nàng ta.
Không thể tu luyện nữa, khả năng sẽ làm một người bình thường. Phần chênh lệch tâm lý này đủ để hủy diệt một người.
Trả thù ai đó là phá hủy thứ người ấy quan tâm nhất.
Ngọc Lưu Ly bước vào nhà, khi thấy Ngọc Linh Lung cả người đầy máu ngồi trên giường đang đau đớn nhức nhối gào lên, khóe miệng cô ta cười nhẹ.
“Nhị tỷ tỷ, đừng kêu nữa, đan điền hủy rồi đừng gào hỏng cuống họng thêm.” Ngọc Lưu Ly cười ha ha.
“Ngọc Lưu Ly, ngươi chết không tử tế, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi.” Ngọc Linh Lung kích động tới mức cả người run rẩy.
“Chỉ có kẻ yếu mới trút giận bằng cách này. Nếu ngươi thực sự có bản lãnh thì tới mà giết ta đi.” Ngọc Lưu Ly nói đầy cay nghiệt.
Con mắt Ngọc Linh Lung sắp trợn cả ra, phun một ngụm máu.
Sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhìn như sắp xong tới nơi.
Ngọc Lưu Ly kích thích Ngọc Linh Lung, “Còn để ta nghe thấy ngươi nguyền rủa ta nữa, ta sẽ khiến ngươi không nói ra lời.”
Một túi thuốc độc là đủ ngậm mồm.
Ngọc Linh Lung cười đầy đau thương, “Trời xanh không công bằng, sao lại không công bằng như thế này.”
“Chẳng có gì là công bằng hay không, thắng làm vua thua làm giặc. Trước đó ngươi muốn giết ta thì phải nghĩ tới kết cục này rồi. Ta chỉ ăn miếng trả miếng thôi.” Ngọc Lưu Ly bật cười, xoay người rời đi.
Ánh mắt oán độc của Ngọc Linh Lung nhìn chằm chằm theo bóng lưng Ngọc Lưu Ly.
Ninh Thư nói với nàng ta: “Ngươi càng đau khổ thì Ngọc Lưu Ly càng vui, tội gì phải lấy trạng thái thảm thương của mình để lấy lòng Ngọc Lưu Ly.”
Ngọc Linh Lung khóc đỏ cả mắt nhìn Ninh Thư, dường như khóc ra huyết lệ tới nơi, “Nhưng ta rất hận, cực kỳ hận.”
“Chẳng phải có đan dược chữa đan điền sao, làm gì chà đạp bản thân thế?” Ninh Thư nói, “Đâu phải không có hi vọng.”
“Đan dược chữa trị căn cơ rất trân quỷ, sao tổ phụ có thể cầu thần đan này cho ta được chứ. Hơn nữa ta cũng không biết có chờ được thần đan này hay không.” Ngọc Linh Lung đã tâm tàn ý lạnh.
Sắc mặt càng thêm nhợt nhạt tàn tạ.
Ninh Thư nói: “Dù thế nào ngươi tự hành hạ bản thân mình như thế cũng chẳng ích gì. Cần uống thuốc thì hãy uống thuốc, điều dưỡng thân thể cho tốt.”
Ninh Thư rời khỏi viện Ngọc Linh Lung, đuổi kịp Ngọc Lưu Ly.
Sắc mặt Ngọc Lưu Ly sa sầm, “Ngươi nói gì với tỷ tỷ phế vật kia của ta thế? Sao, ngươi muốn nương nhờ nàng ta?”
Ninh Thư đáo: “Ta chẳng muốn nương nhờ ai cả.”
Ngọc Lưu Ly đang định nói chuyển thì sắc mặt thay đổi, không nhịn được mà chửi một tiếng đm.
Tròng mắt Ninh Thư lượn vòng, hỏi: “Sao thế?”
Ngọc Lưu Ly giấu đi biểu tình kinh hãi, bình tĩnh nói: “Không có gì.” Rồi quay người vội vàng trở về viện của mình.
Ninh Thư cau mày nhìn bóng lưng cô ta.
Chuyện gì xảy ra với Ngọc Lưu Ly à?
Bỗng Ninh Thư nhớ tới sợi u hồn trong biển ý thức của Ngọc Lưu Ly.
Tính thời gian, lúc này nam nhân của Ngọc Lưu Ly đã gần khôi phục ý thức rồi.
Vậy nên vừa nãy sợi u hồn kia đã câu thông với Ngọc Lưu Ly?
Mới khiến Ngọc Lưu Ly kinh hãi như thế.
Ninh Thư: …
Ngọc Lưu Ly đang dần cường đại, bắt đầu có từ từ hình thành nhân mạch, sư phụ Luyện Dược Sư, xong cái vị Thần trâu tró kia lại thức tỉnh.
Mà giờ cô vẫn chưa thoát khỏi khế ước, ngược lại vì chiến đấu với cầu nhỏ nên sắp chơi tan linh hồn rồi.
Ninh Thư mệt lòng, mệt lắm luôn.
Ngọc Lưu Ly trở lại viện của mình, vừa vào phòng đã đóng cửa.
Hiển nhiên không muốn để Ninh Thư biết sự thay đổi của tàn hồn.
Ninh Thư hơi sốt ruột, đợi khi Ngọc Lưu Ly mọc lông cánh đầy đủ cũng là ngày cô xong đời.
Hơn nữa sau này Ngọc Lưu Ly còn khế ước Thần thú khác. Khi khế ước xong, vị trí của cô sẽ bị thay thế.
Sự tồn tại của cô sẽ không quá quan trọng nữa.
Ninh Thư vỗ trán, nhức đầu thật đấy.
Cứng đối cứng với cầu nhỏ thế này quả thực không biết tự lượng sức.
Dù bị Hỏa Dương chi lực thiêu đốt một thời gian thì cầu nhỏ vẫn không chút thay đổi.
Ninh Thư cảm thấy rất bất lực, cực kỳ bất lực.
Không sợ mọi chuyện khó khăn phiền phức thế nào, chỉ sợ không có tác dụng. Kể cả không có tác dụng cô vẫn phải làm như vậy, vì cô không tìm ra cách nào khác.
Không có cách nào.
Đau đớn từ linh hồn khiến Ninh Thư muốn khóc luôn.
Ừa, mỏng manh vậy đấy.
Cứ nghĩ bản thân là một cục cưng có nội tâm mạnh mẽ, rồi đôi khi cũng không kiên cường lắm.
Ninh Thư nằm trên giường, trong lòng mặc niệm Thanh Tâm chú, nhìn chằm chằm nóc phngf.
Thanh Tâm chú từ từ xoa dịu tâm tình nôn nóng của cô, lo lắng cũng vô dụng.
Ninh Thư hút một hơi thật sâu, đợi ngày mai Tàng Thư các mở sẽ tới tìm tư liệu xem sao.
Khế ước chủ tớ khiến cô quá bị động. Nếu là khế ước bình đẳng, tin rằng người ủy thác thà bị phản phệ cũng muốn hủy khế ước.
Ninh Thư ghét cảm giác này, loại cảm giác bị người ta trói buộc, sai khiến.
Cô là một người tự do, cô không sai khiến người khác, người khác cũng đừng mơ có thể giam cầm cô.
Hơn nữa còn mang tính cưỡng ép.
Tự do là thứ đáng tôn sùng. Thân thể tự do, tâm linh tự do.
Trước kia Ninh Thư không nhận thấy, giờ đột nhiên cảm thấy bản thân mình trước đó mới khoan khoái làm sao.
Bất kể là tình cảnh gì cô đều tự do hoàn toàn.
Không so sánh sẽ không đau thương, Ninh Thư cảm thấy ngay cả chuyện nhặt rác ăn ở tinh cầu Selder cũng rất hạnh phúc.
Trên đoạn đường này, cuối cùng Ninh Thư đã biết cái mình theo đuổi là gì, đó là tự do.
Sống tự do không bị kiểm soát, sống độc lập, tự do.
Ninh Thư đang hồi tưởng những ký ức ngọt ngào xưa cũ thì nghe thấy tiếng động trên nóc nhà.
Ninh Thư không nhịn được chớp mắt. Đang nửa đêm canh ba thế này, tới ám sát à?
Ngay sau đó, Ninh Thư nghe thấy sát vách có tiếng đánh nhau, còn có tiếng quát của Ngọc Lưu Ly, “Các ngươi là ai?”
Ninh Thư xuống giường, xuyên qua cửa sổ bên ngoài quan sát tình huống trong phòng Ngọc Lưu Ly, thấy cô ta đang đánh nhau với mấy tên mặc áo đen.
Hơn nữa đám người áo đen này thực lực không yếu, Ngọc Lưu Ly chật vật đối phó với chúng.
“Khổng Lâm, ngươi chết à?” Ngọc Lưu Ly gọi Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ có thể phá cửa sổ xông vào, chuẩn bị đi cứu mỹ nữ Ngọc Lưu Ly.
Mấy người áo đen nhìn thấy Ninh Thư thì vội nói: “Rút lui…”
“Ngăn một tên lại cho ta. Ta muốn xem là kẻ nào muốn ám sát ta.” Ngọc Lưu Ly thấy đám người sắp bỏ chạy, trầm mặt sai Ninh Thư.
Đám thích khách này chạy nhanh hơn cả, thoáng cái đã biến mất trong viện.
Ninh Thư buông tay, “Chạy nhanh quá.”
“Ngươi không đuổi theo à? Khổng Lâm, coi như ta nhìn rõ ngươi rồi. Đừng quên tính mạng chúng ta buộc chung một chỗ.” Ngọc Lưu Ly lạnh lùng nói.
Ninh Thư ngồi xuống, “Đám người kia là tử sĩ, dù bắt được cũng sẽ cắn lưỡi tự sát.”
“Hơn nữa vừa thấy ta đã chạy, nói rõ biết thân phận ta. Ngươi nghĩ kỹ xem có đắc tội người nào không?”
Ngọc Lưu Ly cau mày, thầm suy tư, “Do Ngũ điện hạ phái tới. Là vì lúc tranh tài ta đánh hắn thành như vậy?”
“Hay do Ngọc Linh Lung phái ra?”
“Hoặc tổ phụ muốn giết ta?”
Ninh Thư: …
Sao mài đắc tội nhiều người thế?
Hơn nữa những người Ngọc Lưu Ly liệt kê đều có khả năng.
Danh Sách Chương: