Ninh Thư từ trên sô pha đi xuống, cảm giác cơ thể đã thoải mái hơn trước rất nhiều, khí kình của Tuyệt Thế Võ Công đang chậm rãi chữa trị cơ thể.
Trong khoảng thời gian này Tiết Tĩnh đã phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, cho nên cơ thể cũng phải chịu đựng rất nhiều.
Rất nhiều tâm sự nặng trĩu đè nặng trong lòng, đầu óc của cô gái này cũng đều là một mớ hỗn độn, không biết bản thân bây giờ nên làm cái gì, giống như một cái xác không hồn vậy.
Ninh Thư kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời chiếu lên mặt Ninh Thư, Ninh Thư dùng tay che che đôi mắt.
Trong nháy mắt, lòng Ninh Thư sáng lên một chút.
Ngẫm lại vũ trụ, ngẫm lại muôn vàn thế giới, bản thân cô cũng chỉ là một con người bé nhỏ, không đáng kể. Vì vậy chuyện gì xảy ra cũng không phải là việc to tát.
Không có việc gì không giải quyết được.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, hít một vào phổi một đống… khói xe ô tô.
Ninh Thư chuẩn bị bữa sáng cho bản thân, chậm rì rì ăn bữa sáng.
Nỗ lực làm việc vì khoản vay mua nhà, nỗ lực ngược đám cặn bã để đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Ăn xong bữa sáng, lại bắt đầu tu luyện, cho đến tận bây giờ, An Húc Thần và Nhan Tô Ni cũng không gọi cho cô một cuộc điện thoại, chuyện này chứng tỏ cho một điều.
Chắc còn đang chơi đùa banh xác chỗ nào đó rồi.
Ninh Thư nghĩ tới nát óc ra cũng không biết được lý do vì sao Nhan Tô Ni lại có thể để bạn thân gả cho bạn trai mình.
Nói tới cùng vẫn là do sự ích kỷ của cô ta thôi, không muốn kết hôn lại cũng chẳng muốn từ bỏ người đàn ông tên An Húc Thần này.
Cuối cùng còn cảm thấy bản thân như Mary Sue bố thí cho Tiết Tĩnh, ở trong lòng cô ta, Tiết Tĩnh thật sự kém cỏi như vậy sao?
Tiết Tĩnh tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học chính quy hẳn hoi, ở công ty cũng là một nhân viên có năng lực nghiệp vụ.
Chỉ có điều, cô ấy lớn lên lại không xinh đẹp bằng Nhan Tô Ni.
Kỳ thật Nhan Tô Ni vẫn có chút cười nhạo Tiết Tĩnh bởi Tiết Tĩnh là gái lỡ thì không gả được, còn cô ta tuy không muốn kết hôn, thế nhưng lại có rất nhiều người muốn cưới cô ta.
Nhà bạn trai của cô ta thúc giục kết hôn, mà vừa đúng lúc Tiết Tĩnh lại là gái lỡ thì, Nhan Tô Ni lập tức nghĩ ra cách này.
Đối với Nhan Tô Ni mà nói, bạn trai cho dù đã kết hôn cũng vẫn bạn trai mình.
Loại chuyện này Ninh Thư lần đầu tiên nhìn thấy.
Quả nhiên là phải sống lâu mới biết được, ai biết về sau cô sẽ gặp được việc gì.
Ninh Thư tu luyện, lại bị tiếng chuông di động đánh gãy.
Ninh Thư ngừng tu luyện, cầm lấy di động, đầu kia của di động đầu truyền tới tiếng rít gào, “Tiết Tĩnh, tôi chờ cô bao lâu rồi cô có biết không, quá giờ hẹn tới hai tiếng rồi, cô làm cái mẹ gì mà còn chưa tới.”
“Có phải cô đổi ý rồi không.” Giọng Vương Khoa vô cùng tức giận, “Cho cô thêm nửa tiếng, nếu thật sự không đến, ngay sáng ngày sáng, tôi sẽ gửi một bưu kiện công khai quan hệ giữa hai ta, cho tất cả người trong công ty đều biết.”
“Nếu không muốn tôi nói cho chồng cô biết, thì tốt nhất là cô nên nhanh lên, đừng chọc tôi nổi giận, tôi không vui đâu đấy.”
Ninh Thư vứt điện thoại lên bàn, nghe người bên kia rít gào, không chút hoang mang buộc tóc lên.
Ninh Thư trang điểm, nhìn qua thấy cô hơi khác với vừa nãy.
Phải mặc quần áo, chứ mặc váy thì làm sao xử lý tên lưu manh kia được.
Thu thập xong xuôi,Vương Khoa ở đầu bên kia di động vẫn còn đang lải nhải mắng nhiếc.
Ninh Thư nhét điện thoại vào túi, lại nhìn thấy bình thuốc ngày hôm qua, đến trước cửa thay giày, tinh thần phấn chấn đi ra cửa.
Dù sao thế giới này cũng phải giải sầu, cô cũng muốn đánh tan tâm tình nặng trình trịch của nguyên chủ.
Ninh Thư gọi một chiếc taxi đi tới chỗ Vương Khoa nói.
Chỗ Vương Khoa nói là một cái khách sạn nhỏ, Vương Khoa đang ở trước khách sạn đi lại.
Vương khoa là một gã đàn ông gầy gò, ngay cả bạn gái cũng không có.
Cho nên mới túm chặt lấy Tiết Tĩnh.
Xe taxi ngừng trước khách sạn, Ninh Thư gửi tiền cho tài xế.
“Cô làm gì mà lâu thế, cô có biết tôi đợi cô bao lâu…” Vương Khoa đi về phía Ninh Thư không vui nói.
Ninh Thư quay đầu nhìn Vương Khoa, Vương Khoa và Tiết Tĩnh giống nhau, bình thường không xuất chúng, là nhân viên công chức nhỏ trong công ty.
Cho nên không có bạn gái mới nhìn tới cô.
Tiết Tĩnh tuy không xinh đẹp bằng Nhan Tô Ni, nhưng tốt xấu gì cũng được coi là một cô gái xinh xắn thuận mắt.
Có lẽ Vương Khoa cũng biết điều kiện của bản thân, cho nên mỗi lần đều là ép buộc Tiết Tĩnh cùng mình phát sinh quan hệ.
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Tôi nói rồi tôi có việc.”
“Chăm chồng sao, đừng quên tôi và cô cũng đã trải qua qua việc vợ chồng, cũng coi như là người đàn ông của cô, cô cũng phải chăm sóc cho tôi đấy, biết chưa?” Vương Khoa cười nhạo nói.
“Đi.” Vương Khoa vươn tay muốn túm lấy tay Ninh Thư, Ninh Thư nhẹ nhàng né tránh, “Để tôi tự đi.”
Vương khoa liếc mắt nhìn Ninh Thư một cái, cũng không thèm để ý tới hành vi mâu thuẫn của Ninh Thư, đến quầy lễ tân đi thuê phòng.
“Cô có tiền không?” Vương khoa nhìn Ninh Thư hỏi.
Ninh Thư:…
Tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt khinh thường của Ninh Thư, Vương Khoa vội vàng giải thích: “ Mọi ngày tôi đều quẹt thẻ, cho nên không mang tiền mặt theo người.”
Ninh Thư nhếch khóe miệng, muốn ngủ với cô, còn muốn cô xì tiền thuê phòng.
Ninh Thư thật sự bị ghê tởm tới phát ớn.
Nói giải tỏa phiền muộn là đây sao?
“Thưa anh, có thể quẹt thẻ.” Người phục vụ nói.
Da mặt Vương Khoa có chút rủn rẩy, lấy thẻ của mình ra.
Có một trăm đồng thuê phòng thôi, còn phải quẹt thẻ.
“Cho chúng tôi một phòng ở tầng hai.” Ninh Thư nói, “Cho tôi xin ít nước, chúng tôi muốn uống.”
Vương Khoa cầm thẻ phòng lên tầng, lúc lên tầng Vương Khoa lập tức làm ra hành vi đồi bại, định sờ eo Ninh Thư.
Thân người Ninh Thư chợt lóe tránh thoát đi.
Vào phòng, Ninh Thư đánh giá một chút, một giường, một phòng tắm.
Vương Khoa gấp gáp cởi quần áo trên người, đi lên muốn ôm Ninh Thư.
Cơ thể Ninh Thư uyển chuyển tránh né, khiến Vương Khoa rất khó chịu, không kiên nhẫn nói: “Người cũng đã tới, còn ra vẻ cái gì?”
Ninh Thư cười sáng lạn, “Cứ như vậy thì có gì thú vị, chúng ta phải chơi đùa cho đã mới được.”
Vương Khoa lộ ra vẻ hưng phấn, liên tục nói: “Em muốn chơi như thế nào, anh cũng chiều en hết.”
Có tiếng chuông cửa vang lên, là khách sạn đưa nước tới.
Vương Khoa trước đó đã gấp gáp thoát y sạch sẽ, khi thấy có người tới, lập tức trốn vào trong ổ chăn.
Ninh Thư nhận ấm nước, đổ nước vào cốc, đổ nước thuốc ngày hôm qua vào cốc, ngoáy lên.
“Uống cái này cho đỡ khát đi.” Ninh Thư nhìn Vương Khoa nói.
“Ừ.” Hiện tại Vương khoa vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, cổ họng phát khô phát ngứa, nhận lấy cốc nước Ninh Thư đưa.
Vương Khoa cầm cốc nước uống hết, nhìn Ninh Thư hỏi: “Bây giờ chúng ta chơi trò gì?”
Ninh Thư cười tủm tỉm nói: “Đừng vội, trò chúng ta sắp chơi có chút kích thích.”
Vương Khoa lắc lắc đầu, biểu cảm có chút khốn đốn, giương mắt nhìn Ninh Thư đi về phía mình.
Ninh Thư duỗi tay bóp cổ Vương Khoa, ngay sau đó lập tức buông lỏng.
Sắc mặt của Vương Khoa dị thường hoảng sợ, bản thân dùng sức lay cổ của mình, tới nỗi có chút khó thở.
Ở trong mắt Vương Khoa, nguời phụ nữ có gương mặt dữ tợn này muốn giết mình, hắn cứ như vậy dùng sức bóp cổ chính mình.
Hắn khó thở tới mức thiếu khí, Vương Khoa cầm lấy cốc thủy tinh, dùng sức gõ một cái lên trên đầu người phụ nữ, nhưng kỳ thật lại đánh vào chính người hắn.
Sau đó ở trong mắt Vương Khoa, người phụ nữ này từng chút từng chút một bị hắn đánh chết, thế nhưng hắn vẫn không thở nổi.
Ninh Thư cầm son vẽ lên mặt mình, vẽ ra một miệng đầy máu lớn, hét vào mặt Vương Khoa: “Trả mạng cho tôi, anh giết chết tôi rồi.”