Ninh Thư đưa Thọ Nguyên đan cho Ngọc Hùng Phi, “Lần thứ hai dùng đan dược này chỉ tăng một nửa tuổi thọ so với lần đầu tiên, sau này có ăn thêm cũng không tăng được nữa.”
Tuổi thọ vốn được trời định, ăn một viên có thể gia tăng, lại còn gia tăng vô hạn, ở đâu ra chuyện tốt thế.
Ngọc Hùng Phi nhận đan được, “Vậy là tốt rồi. Nếu thật sự không lĩnh ngộ được thì đó cũng là mệnh của ta.”
“Những thứ ta dặn ông tìm nhanh nhanh nhé.” Ninh Thư dặn dò.
Sau đó Ninh Thư đẩy nhanh tốc độ tu luyện, chân không rời nhà, chỉ tập trung tu luyện.
Tranh thủ nhanh chóng nghênh đón Thiên kiếp. Lúc rảnh thì cô ra ngoài tìm đám lá bùa, chu sa các thứ.
Cắt ngón tay nhỏ máu, trộn cùng với chu sa chuẩn bị vẽ bùa.
Ninh Thư dồn khí đan điền, điều động Linh khí trong người bắt đầu hạ bút vẽ bùa.
Nhưng ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, vậy là Ninh Thư nhanh chóng dọn đồ trên bàn, nhét hết dưới gầm giường, kế đó lăn lên giường.
Ngọc Lưu Ly bước vào, mũi giật giật. Cô ta bước tới bên giường Ninh Thư, hỏi cô: “Sao ở đây lại có mùi máu tươi thế?”
Ninh Thư trừng mắt, “Mùi máu gì chứ, ta không ngửi thấy.”
“Ta rất nhạy bén với mùi máu tươi.” Ngọc Lưu Ly hơi động mũi.
“Được rồi, cơ mà ta không muốn nói cho ngươi biết lắm.” Ninh Thư hơi bất đắc dĩ, “Ta tẩu hỏa nhập ma bị thổ huyết.”
Sắc mặt Ngọc Lưu Ly đầy hoài nghi, “Thật á?”
Ninh Thư gật đầu, “Ừ.”
“Ta nghe nói gần đây ngươi rất thân cận với tổ phụ nhỉ?” Ngọc Lưu Ly lạnh lùng nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư không đổi sắc, “Ngươi nghe ai nói thế?”
“Không có lửa làm sao có khói. Trong lòng ngươi lại bật ra chủ ý kỳ quái gì thế?” Ngọc Lưu Ly hỏi Ninh Thư.
“Sao ta có ý nghĩ kỳ quái gì được chứ. Ta bị tẩu hỏa nhập ma, tới tìm tổ phụ ngươi xin Băng Tâm đan.” Ninh Thư đáp.
“Hơn nữa ta là khế ước thú của ngươi, không thể làm ra chuyện có hại với ngươi. Ninh Thư nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Ngọc Lưu Ly, bình tĩnh giải thích.
Ngọc Lưu Ly nhíu chặt chân mày, “Ta không tin ngươi.”
“Ngươi không tin cũng chịu thôi.” Ninh Thư bày vẻ mặt “muốn tin hay không thì tùy”.
“Sao ngươi lại tẩu hỏa nhập ma?” Ngọc Lưu Ly đổi chủ đề.
Ninh Thư chỉ nói: “Có lẽ thấy sự náo nhiệt của thế gian nên tâm tư không thuần tịnh như trước.”
“Ta thấy có mà ngươi vấn vương hoa cỏ đến sướng người ấy.” Ngọc Lưu Ly khinh bỉ.
Ninh Thư oan lắm luôn, “Ta vấn vương hoa cỏ khi nào chứ?”
Trời đất chứng giám, dù cơ thể cô là nam nhưng tâm hồn là nữ mà, sao có thể làm ra chuyện kinh khủng đó chứ.
“Chẳng phải ngươi rất hân hoan khi được nữ nhân ngắm nhìn à?” Còn vẫy vẫy mới sợ, nghĩ mình là kẻ vạn người mê ư.
Ninh Thư buông tay, “Đó là người ta muốn nhìn chứ, chẳng lẽ ta phải móc mắt họ ra à?”
Ngọc Lưu Ly cười xùy một tiếng, sự khinh khỉnh hiện rõ ra mặt.
“Tốt nhất đừng để ta phát hiện ngươi và tổ phụ giở trò gì. Ta nghi ngờ đêm đó là tổ phụ phái người ám sát ta đấy.”
Ngọc Lưu Ly nghi ngờ đến trên người Ngọc Hùng Phi luôn rồi.
Hai bên là người thân nhưng lại muốn giết hại nhau.
Cơ mà, xem xét kỹ ra, Ngọc Lưu Ly cũng không tính là người Ngọc gia, là cháu gái Ngọc Hùng Phi.
Ninh Thư gật đầu, “Ta biết rồi.”
“Có phải trên người ngươi có đan dược gì không?” Sắc mặt Ngọc Lưu Ly thoáng trầm xuống, rồi hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư khó hiểu: “Đan dược gì cơ?”
“Ta đang hỏi ngươi đấy.” Ngọc Lưu Ly hơi vui vẻ.
“Ngươi nói đan dược gì cơ?” Ninh Thư không rõ lắm.
Ngọc Lưu Ly trầm mặc một chút, nói: “Là đan dược có thể chữa trị linh hồn ấy.”
Ninh Thư: Vkl…
Sao con chó điên này biết thế?
Chẳng lẽ cô lộ rồi?
Ninh Thư lắc đầu, “Không có.”
“Ngươi có.”
“Đã bảo không rồi.”
“Ta biết ngươi có, nhanh lấy ra đây mau. Ta là chủ nhân ngươi, ngươi định vi phạm mệnh lệnh của ta à?” Sắc mặt Ngọc Lưu Ly thoáng lo lắng. Nếu không phải cố kị giới tính khác nhau, chắc chắn cô ta sẽ nhào lên người Ninh Thư cướp đồ.
Ninh Thư hỏi: “Ngươi lấy đan dược làm gì?”
“Ấn Thiên bị ngươi đánh cho ngủ say, giờ cần đan dược.” Ngọc Lưu Ly đáp.
Ninh Thư lại hỏi: “Vậy sao ngươi biết trên người ta có đan dược?”
“Ấn Thiên nói cho ta biết.” Ngọc Lưu Ly buông tay, “Đưa cho ta đi.”
Ninh Thư lắc đầu, “Ta bị ngươi trừng phạt tới hai lần, linh hồn sắp tiêu tán đến nơi rồi. Đan dược này ta tính giữ lại cho mình dùng.”
“Biết vì sao ta bị tẩu hỏa nhập ma không? Vì linh hồn bị tổn thương đấy.”
“Khó lắm ta mới lấy được đan dược này.”
Ngọc Lưu Ly thở dài một hơi, xin lỗi Ninh Thư: “Trước đó ta nóng tính quá nên mới ra tay trừng phạt ngươi.”
“Giờ ngươi đưa đan dược cho ta đi, Ấn Thiên sắp tiêu tán rồi.” Ấn Thiên trong biển ý thức đã trong suốt tới mức y như bong bóng, đâm một cái là thủng.
Ninh Thư: …
Ấn Thiên mũi chó à? Đồ cô cất trên người cũng ngửi ra được?
Nếu nghĩ sâu hơn, không chừng Ấn Thiên đã nhìn sạch cả cơ thể Ngọc Lưu Ly rồi ấy chứ.
“ Không phải ngươi là Luyện Dược sư à, đan này do ta đi trộm, lần sau sẽ không trộm được nữa.” Ninh Thư nói.
Ninh Thư thật sự không nỡ đưa Dưỡng Thần đan cho Ngọc Lưu Ly.
“Ngươi nghĩ đan dược có thể chăm sóc linh hồn là rau cải trắng à?” Ngọc Lưu Ly tự tin bản thân là kỳ tài luyện đan, nhưng bằng kỹ thuật luyện đan hiện giờ của cô ta, còn lâu mới ra được đan dược có thể chăm sóc bồi bổ linh hồn.
“Giờ ngươi đưa đan dược cho ta trước đi, đợi khi ta có thể luyện chế đan dược sẽ luyện lại cho ngươi.” Ngọc Lưu Ly cam đoan với Ninh Thư.
Ninh Thư: …
“Thế vết thương của ta làm sao bây giờ?” Ninh Thư tủi thân hỏi.
“Ngươi có thể kiên trì nhưng Ấn Thiên sắp tiêu tan rồi. Phải biết nặng nhé chứ, sau này ta sẽ đền bù cho ngươi.”
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, xem ra hôm nay bắt buộc phải lấy đan dược ra rồi.
Ninh Thư lôi bình ngọc ra, “Bên trong có hai viên, ngươi để lại một viên cho ta.”
Ngọc Lưu Ly đoạt luôn bình ngọc, “Ta cứ lấy cả hai viên trước, ta sẽ cố gắng nâng cao thuật luyện đan. Chúng ta có thể chờ nhưng Ấn Thiên thì không…”
Ninh Thư: Chúng ta á, thời gian đâu mà chơ?!
Chị đây ẻ vào!
Ngọc Lưu Ly lấy được đồ thì hân hoan rời đi, bên miệng còn vương nụ cười.
Ngọc Lưu Ly lúc nào cũng có thể trào phúng cao ngạo cũng có ngày cười dịu dàng ngọt ngào đến thế.
Dáng vẻ thiếu nữ xinh tươi.
Ninh Thư ngổn ngang trong gió. Hai tay cô đút trong tay áo, ngồi trên giường, đáng thương y tên ăn mày.
Cướp đan dược của cô một cách tuyệt tình đến thế.
Ninh Thư sờ túi mình, ở đây vẫn còn một bình, hê hê…
Ninh Thư ném một viên vào miệng, kế đó bắt đầu tu luyện.
Ngày hôm sau, Ngọc Lưu Ly lại đến hỏi Ninh Thư: “Ngươi trộm đan dược ở đâu thế?”
Ninh Thư: …
“Hửm, ngươi định đi trộm đấy à?” Ninh Thư hỏi.
Ngọc Lưu Ly gật đầu, “Bất đắc dĩ thôi. Giờ Ấn Thiên cần thứ này.”
Không so sánh sẽ không đau thương…
Danh Sách Chương: