Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới chỉ có vài phút, mà Ấu Hạo Hiên đã tìm được em trai Dịch Hiểu Đồng, Dịch Hiểu Đông giờ này đáng lẽ phải ở phòng vẽ tranh, mấy con người này…

Tiếng Dịch Hiểu Đông sợ hãi vang lên, truyền tới từng ngóc ngách trong trường học.

Giọng nói bất lực và hoảng sợ khiến cho tâm can Ninh Thư rất sốt ruột, trí tuệ của Dịch Hiểu Đông chỉ như một đứa bé năm sáu tuổi, đối mặt với tình huống như vậy, chắc chắn sẽ rất sợ hãi.

“Dịch Hiểu Đồng, cô còn bốn mươi giây, nếu như cô đến muộn?” Tiếng của Ấu Hạo Hiên lại vang lên, ngay sau đó là tiếng thét vô cùng thảm khốc được phát đi trên loa.

Ninh Thư vội vã đứng lên, nhìn xung quanh một hồi, muốn tìm một thứ vũ khí tùy thân, chỉ có thể bẻ mấy cành cây to khoảng bằng ngón cái, ở chỗ cành cây bị gãy có chút gai nhọn.

Ninh Thư nhét cành cây vào trong túi, mau chóng chạy đến sân vận động.

Ngôi trường quý tộc này cũng không phải to bình thường, Ninh Thư mặc dù đã đi lối tắt, nhưng lúc đến được sân vận động, thì đã quá bốn mươi giây.

Trong sân vận động đã tập trung rất nhiều người, gương mặt của ba người Ấu Hạo Hiên, Mục Dạ Diệu, Mẫn Hạo Sơ vô cùng đắc ý nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư nhìn sang Dịch Hiểu Đông, cậu bé đang bị người ta trói lại, gương mặt toàn là vết thương, khóe miệng còn bị rách, lúc nhìn thấy Ninh Thư, hét gọi chị một cách vô vọng.

Dịch Hiểu Đông có một khuôn mặt thanh tú, nhưng vầng trán của cậu bé lại có vẻ gì đó ngờ nghệch và nhút nhát, lúc không nói chuyện thì trông cậu có vẻ giống người bình thường, nhưng khi vừa mở miệng thì sẽ biết ngay là người thiểu năng.

Cậu bé mặc một bộ quần áo cũ kỹ, quần áo toàn là vết chân, rõ ràng là bị người ta đạp lên.

Ninh Thư mím chặt môi, đút tay vào túi áo, cầm chắc cành cây.

“Cô đã đến muộn.” Mục Dạ Diệu khẽ động đậy cổ, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Đã muộn hơn một phút rồi.”

Mục Dạ Diệu mang một dáng vẻ bạo lực, lúc cậu ta động đậy cổ, tiếng xương kêu răng rắc, Ninh Thư rụt người lại, con người này võ lực cũng không hề tầm thường.

“Đây là sự trừng phạt cho sự chậm trễ của cô.” Mục Dạ Diệu giơ chân đạp vào bụng của Dịch Hiểu Đông, Dịch Hiểu Đông khóc lên đau đớn, toàn thân co rúm, nôn thốc nôn tháo.

Những người đứng xung quanh bịt mũi lại, mấy người chạy đến lôi Dịch Hiểu Đông ném sang một bên, Dịch Hiểu Đông ngã xuống đất thống khổ kêu rên, gương mặt vô cùng đáng thương nhìn Ninh Thư, trong miệng vẫn rên rỉ hai chữ chị ơi.

Ninh Thư tức muốn nổ đầu, đủ thứ cảm xúc dày vò trong tâm can của cô, khiến cô không kìm được tiến lên vài bước.

“Mục Dạ Diệu, cậu cố ý muốn cho người ta ghê tởm đúng không?” Ấu Hạo Hiên xoa xoa mũi rồi nói với vẻ bất mãn, biểu cảm như rất ghê tởm.

Mục Dạ Diệu nhún vai, không hề có thành ý xin lỗi: “Xin lỗi, lần sau tớ sẽ chú ý hơn.”

Ấu Hạo Hiên quay người lại, khẽ động đậy chân: “Qua đây, mau lau sạch giày cho tôi, nếu không thì người gặp xui xẻo là em trai cô đấy.”

“Không muốn ư?” Ấu Hạo Hiên lạnh lùng nhìn Ninh Thư: “Đánh chết thằng đần này cho tôi, rồi cho nó ăn một thùng phân.”

Ấu Hạo Hiên vừa nói xong, liền có một nhân viên trong trường chạy tới, mang theo một thùng phân và nước tiểu, những người xung quanh lập tức tránh xa.

Thối quá.

“Đút cho nó ăn.” Ấu Hạo Hiên chỉ tay: “Đó là sự trừng phạt cho việc cô đến muộn, em trai cô ăn xong, thì đến lượt cô phải ăn, nếu đã là chị em ruột, thì có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, tôi sẽ không thiên vị cho ai đâu.”

“Eo…”

“Thật là ghê tởm…”

Những người xung quanh đều thốt ra mấy âm thanh kì cục, đứng xem kịch hay với gương mặt khinh bỉ, cũng chẳng ai dám thốt lên câu nào, sợ rước họa vào thân.

Nhân viên mang thùng phân đến trước mặt của Dịch Hiểu Đông.

“Chờ một chút.” Ninh Thư hét lên một tiếng, chạy đến trước mặt Ấu Hạo Hiên.

Ấu Hạo Hiên bật cười một tiếng, giơ chân của mình lên: “Lau đi.”

Ninh Thư chậm rãi ngồi xổm xuống, xung quanh phát ra mấy tiếng cười lớn, biểu cảm của Ấu Hạo Hiên vô cùng khinh miệt và trêu chọc, “Đúng là chỉ thích ăn đòn.”

Ninh Thư từ từ ngồi xuống nhưng rồi lại đứng dậy thật nhanh, một tay giữ chặt cổ của Ấu Hạo Hiên, rút cành cây trong túi áo ra, dí chặt vào cổ của Ấu Hạo Hiên.

Nơi này tập trung nhiều người như vậy, cô hoàn toàn không thể chạy thoát nổi, thay vì phải chịu sự dày vò của mấy người này, thì chi bằng cô liều chết một phen.

Đột nhiên Ninh Thư phản kháng khiến cho mọi người xung quanh sững sờ, lập tức cười nhạo Ninh Thư, cho dù Ấu Hạo Hiên đang bị đe dọa, nhưng những người xung quanh đều không để tâm, cho rằng Ninh Thư sẽ không dám làm mấy chuyện quá khích.

“Thú vị, thú vị…” Mẫn Hạo Sơ vỗ tay, động tác vỗ tay của cậu ta rất phong lưu ngạo nghễ.

Ba con người này, mỗi người một đặc điểm, Ấu Hạo Hiên lạnh lùng bá đạo, Mục Dạ Diệu bạo lực tàn nhẫn, Mẫn Hạo Sơ thì phong lưu tà mị, tất cả đều khiến đám con gái mê mẩn.

“Mẫn Hạo Sơ, còn dám cười trên nỗi đau khổ của người khác ư?” Ấu Hạo Hiên đang bị uy hiếp, gương mặt hơi tái mét.

Mẫn Hạo Sơ cười díu cả mắt: “Đừng có tức giận, thú cưng không nghe lời, phải dạy dỗ lại từ đầu, cậu không thấy là bây giờ càng thú vị hơn sao, cô ta còn dám uy hiếp cậu, gan cũng to đấy.”

“Thú cưng khúm núm xum xoe thì có gì vui chứ.” Mẫn Hạo Sơ nhíu đôi mắt đào hoa, rồi quét qua nhìn Ninh Thư.

Bị ánh mắt của hắn nhìn về phía mình, gương mặt của Ninh Thư hơi co rút, toàn thân không tự chủ được, run lên bần bật.

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, vẫn nắm chặt cổ của Ấu Hạo Hiên, bởi vì Ấu Hạo Hiên cao hơn cô rất nhiều, Ấu Hạo Hiên bị uy hiếp phải đứng cong cả người.

Mẫn Hạo Sơ và Mục Dạ Diệu không nhịn được nên cười lớn, Ấu Hạo Hiên nhìn thấy chúng bạn đứng cười nhạo mình, tức đến xanh cả mặt, trong lòng thầm nghĩ phải làm sao để đày đọa thú cưng to gan này.

Ninh Thư: …

Mẹ nó, cô bị người ta coi thường đến như vậy, Ninh Thư hét lên với Dịch Hiểu Đông: “Hiểu Đông, đừng sợ, mau đến chỗ chị.”

Dịch Hiểu Đông nằm rạp dưới đất không động đậy, nước mắt chảy ròng ròng nhìn Ninh Thư, Ninh Thư hạ giọng an ủi: “Hiểu Đông, đừng sợ, đến chỗ chị đi.”

Mục Dạ Diệu khẽ động đậy cổ, bẻ ngón tay kêu răng rắc: “Cô đúng là không xem chúng tôi ra gì, lần trước để cho cô chạy thoát thành công, cô nghĩ lần này mình có thể chạy thoát được không?”

Mục Dạ Diệu dẫm lên tay của Dịch Hiểu Đông, ra sức dậm thật mạnh: “Nghe nói đứa em ngốc của cô vẽ tranh rất đẹp, hủy hoại đôi bàn tay này, sau này lấy gì mà vẽ.”

“Đau, đau quá…” Dịch Hiểu Đông khóc lóc kêu rên.

Ninh Thư không chút do dự dùng cành cây cứa vào cổ của Ấu Hạo Hiên, khiến cho những người xung quanh yên lặng, không ai dám thở mạnh.

Ấu Hạo Hiên cũng rất sửng sốt, đưa tay sờ lên cổ, trên tay hắn là một vệt máu tươi.

Không chỉ mình Ấu Hạo Hiên ngạc nhiên, cả Mục Dạ Diệu và Mẫn Hạo Sơ cũng ngây cả người.

Ninh Thư nói với giọng đầy oán hận: “Nghe nói gương mặt của Ấu Hạo Hiên rất quý giá, nếu hủy đi khuôn mặt này, thì lấy gì để đi rêu rao khắp nơi.”

“Dịch Hiểu Đồng, cô chết chắc rồi, tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết.” Ấu Hạo Hiên nói với giọng điệu đáng sợ như thần chết, âm thanh rất khủng bố.

Ninh Thư cười nhạt: “Mạng sống của tôi có đáng gì, cho dù tôi có chết, thì tôi cũng sẽ lôi cậu đi cùng, coi như tôi chết không oan ức.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK