Từ lúc Ninh Thư đánh Ấn Thiên lâm vào ngủ say lần nữa, quan hệ giữa cô và Ngọc Lưu Ly tụt thẳng tới mức đóng băng.
Bất kể đi đâu Ngọc Lưu Ly cũng không gọi Ninh Thư theo nữa.
Mà linh hồn Ninh Thư bị thương nặng, sắc mặt tái nhợt như quỷ, lúc đi đường yếu như liễu rủ trước gió.
Hệt như Lâm Đại Ngọc bản nữ.
Ngọc Lưu Ly không gặp cô, Ninh Thư thấy rất tốt.
Thời gian này cô vẫn duy trì việc tu luyện, nhưng linh hồn bị thương không dễ giải quyết cho lắm.
Chỉ có thể đợi Ngọc Hùng Phi tìm được tài liệu luyện đan.
Ngọc Lưu Ly không để ý tới Ninh Thư, ngay cả thí luyện của học viện cũng không gọi cô đi.
Lần thí luyện này học viện tổ chức trong vài ngày.
Ninh Thư không nóng ruột lắm, vì Ngọc Lưu Ly làm sao chết được, kiểu gì cũng gặp dữ hóa lành.
Cô phải ở nhà chờ luyện đan.
Cô phải mau mau giải quyết khế ước. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này Ngọc Lưu Ly ra ngoài sẽ khế ước thêm một Thần thú cường đại.
Tới lúc cô khéo cô bị xóa bỏ thật.
“Công tử, gia chủ mời người qua một chuyến.” Nha hoàn bước vào nhà hành lễ với Ninh Thư.
Ninh Thư thầm hân hoan, nhất định là gom đủ vật liệu rồi đây.
Cô nói một tiếng cảm ơn với nha hoàn, chuẩn bị tới thư phòng Ngọc Hùng Phi.
“Công tử, để nô tỳ dẫn đường cho người nha.” Nha hoàn nói với Ninh Thư, “Nhất định công tử không biết thư phòng của gia chủ ở đâu, nô tỳ sẽ dẫn người đi.”
Ninh Thư:..
Ninh Thư giật giật khóe miệng, dưới ánh mắt kia của tiểu nha hoàn, cô thật sự không từ chối nổi, thế là gật đầu, “Ngươi dẫn ta đi.”
Nha hoàn đi trước dẫn đường, tới thư phòng Ngọc Hùng Phi.
Trên đường đi liên tục bắt chuyện với Ninh Thư, ngẩng đầu nhìn Ninh Thư, ngắm mặt mũi Ninh Thư, ánh mắt lấp lánh.
Ninh Thư: …
Bị người cùng giới nhìn kiểu này, Ninh Thư rất ngại.
Tui là Thần thú đấy, cô nương vì sắc đẹp mà bất chấp đó hả…
Nói đi cũng phải nói lại, gương mặt này đẹp trai thật đấy, tới chỗ nào cũng khiến người ta ngoái đầu nhìn.
Nha hoàn đưa Ninh Thư tới cửa thư phòng rồi dừng lại.
Ninh Thư đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy Ngọc Hùng Phi thì cất lời: “Đã chuẩn bị xong đồ rồi à?”
“Xong rồi, trong gia tộc không có, ta phải mua hết từ thương hội.”
Ninh Thư gật đầu: “Vất vả, giờ đưa ta đi luyện đan thôi.”
Ngọc Hùng Phi mở mật thất thư phòng ra, hướng đó có một mật đạo. Cái mật đạo này thông tới một sân nhà nhỏ.
“Đây là tòa nhà ta đặt mua, hoàn cảnh tĩnh mịch đẹp đẽ, rất thích hợp để các hạ luyện đan.”
Ninh Thư nhìn đan lô trong phòng, có không ít vật liệu.
Đây đều là thiên tài địa bảo hiếm có, được cất trong hộp ngọc.
“Lão phu đứng ngoài trông coi.” Ngọc Hùng Phi nói với Ninh Thư, vẻ mặt hơi thấp thỏm chờ mong.
Muốn gom đủ đám vật liệu này tốn không ít công sức đâu.
Nếu Thần thú này có thể luyện chế ra đan dược, vậy đây chính là Luyện Đan sư. Mời chào một Luyện Đan sư rất tốt với gia tộc.
Ninh Thư thả Hỏa Dương chi lực xuống đáy lò, kế đó dần dần thả dược liệu vào trong lò đan, phóng Tinh thần lực ra theo dõi toàn bộ tình huống bên trong.
Lúc Ninh Thư thả Tinh thần lực, đầu đau như bị kim châm, nhưng cô đều cắn răng duy trì.
Chỉ cần luyện chế được Dưỡng Tâm đan là có thể chữa trị linh hồn và Tinh thần lực, đề cao linh hồn.
Như vậy lúc đối phó với cầu nhỏ không sợ linh hồn bị tổn hại nữa, có gì thì cắn thuốc.
Dưỡng Thần đan là đan dược có cấp độ khá cao, Ninh Thư phải luôn chú ý tình huống trong lò đan. Nếu thất bại, vật liệu chỉ có một phần thôi, ngay cả đồ dự bị cũng không có.
Trước đó Ngọc Lưu Ly trừng phạt khiến tình trạng linh hồn hiện giờ của cô không tốt lắm, Ninh Thư gần như cắn răng chống đỡ.
Dưỡng Thần đan rất khó luyện chế, dù sao cũng là đan dược nhằm vào linh hồn.
Ninh Thư không biết đã ngây người trong phòng này bao lâu, chỉ biết trời cứ luân phiên sáng tối, ngày đêm đổi chỗ.
Con mắt Ninh Thư vằn lên tia đỏ, thật sự muốn ngã xuống nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng khi ngửi thấy đan hương truyền tới từ trong lò đan, tinh thần Ninh Thư phấn chấn hẳn ra.
Chỉ ngửi đan hương thôi đã thấy Ninh Thư cảm thấy sung sướng thoải mái trong lòng.
Có đan hương rồi, Ninh Thư cũng không vội mở lò, mà từ từ ngưng dưỡng.
Lúc Ngọc Hùng Phi trông coi bên ngoài phòng ngửi thấy mùi đan hương, ánh mắt sáng lên, tay nắm thành quyền đập xuống lòng bàn tay.
Quá tốt rồi, Bổ Thiên đan có hi vọng rồi.
Có thể giúp Ngọc Linh Lung tu luyện lại từ đầu, trong lòng Ngọc Hùng Phi rất vui mừng.
Tuy Ngọc Lưu Ly là con gái của đứa con trai mà ông ta thích nhất, nhưng Ngọc Lưu Ly tồn tại khiến Ngọc gia không sống yên ổn.
Hơn nữa giờ Ngọc Lưu Ly có phải Ngọc Lưu Ly thật không còn không biết.
Trong lòng Ninh Thư thấp thoáng vui sướng, y như cỏ nhỏ nảy mầm từ mặt đất, đã tới lúc ra lò.
Ninh Thư mở nắp lò, đan hương càng đậm thêm. Dưới đáy lò là sáu viên đan dược tròn vo.
Thấp thoáng bốc hơi nóng.
Ninh Thư nhanh chóng đặt đan dược vào bình, kế đó tung một viên vào miệng.
Dưỡng Thần đan vừa vào miệng đã hóa thành một dòng nước nóng len lỏi mỗi góc thân thể.
Ngay sau đó Ninh Thư cảm giác có thứ mát rượi dung nhập vào linh hồn, thoải mái tới mức cô muốn thăng thiên.
Hơn nữa cảm giác đau âm ỉ cũng dần biến mất.
Bên miệng Ninh Thư lộ ra nụ cười, lâu rồi không phấn chấn thế này.
Con mắt cô tỏa sáng, không hề có dáng vẻ đã thức trắng vài ngày.
Ninh Thư mở cửa, chặn ánh sáng rực bên ngoài, Ngọc Hùng Phi vội vàng hỏi: “Thành công rồi ư?”
Ninh Thư gật đầu: “Đan dược ta cần đã thành công. Đợi ta nghỉ ngơi một lát rồi luyện tiếp Bổ Thiên đan.”
“Đúng, phải nghỉ ngơi thật tốt, luyện đan là chuyện rất vất vả.”
Ninh Thư nghỉ ngơi trong phòng mà Ngọc Hùng Phi sắp xếp.
Giờ tinh thần cô vô cùng tỉnh táo, thế là thử đấu một trận với cầu nhỏ trong biển ý thức.
Ninh Thư thả Tinh thần lực và Linh hồn lực, chuẩn bị bao trùm cầu nhỏ.
Cầu nhỏ rung lên, trực tiếp hất văng lực lượng Ninh Thư mang tới.
Ninh Thư phun một búng máu, linh hồn y như tờ giấy bị xé rách.
Cô vội vàng ăn một viên Dưỡng Thần đan. Dưỡng Thần đan phục hồi lại linh hồn Ninh Thư, cảm giác đau đớn xé rách dần biến mất.
Xem ra phải chuẩn bị thứ hàng này lâu dài.
Ninh Thư mở cửa, nói với Ngọc Hùng Phi: “Ông tìm thêm vật liệu Dưỡng Thần đan cho ta. Mỗi lần ta luyện Dưỡng Thần đan sẽ giúp ông luyện chế một loại đan dược.”
“Sau này Ngọc gia cần luyện chế đan dược gì, ta sẽ cố gắng giúp sức.”
Ngọc Hùng Phi gật đầu, “Ta sẽ cố gắng, nhưng vật liệu Dưỡng Thần đan quá quý giá.”
Ninh Thư giật giật cô, giờ cần đi luyện chế Bổ Thiên đan cho Ngọc Linh Lung.
Có thành công luyện chế Dưỡng Thần đan trước đó, Bổ Thiên đan lần này dễ hơn nhiều.
Cộng thêm tinh thần căng tràn, rất nhẹ nhõm.
Lần này khi đan thành, trên đan dược xuất hiện đan văn.
Chỉ có đan dược phẩm chất cao mới có đan văn.
Hơn nữa còn có tám viên.
Ninh Thư vui vẻ, thuật luyện đan của cô lại tăng rồi.
Không uổng công trước đó cô vất vả đi theo rong biển học thuật luật đan.
Trong lòng Ninh Thư vô cùng thỏa mãn. Vui hơn là những kỹ năng này một lần nữa giúp cô thoát khỏi khốn cục.
Trời xanh không phụ cô.
Ninh Thư đặt Bổ Thiên đan nóng hổi vào bình ngọc, nha đầu Ngọc Linh Lung kia được cứu rồi.