Ninh Thư lắc đầu: "Chúng ta đâu có ngủ chung giường đất."
"Đây không phải là điểm mấu chốt, điều quan trọng là lần làm nhiệm vụ này, có thể giúp chúng ta kiếm thêm thu hoạch." 795 nói.
Ninh Thư không biết 795 thật sự không biết hay là giả bộ không biết, có điều Ninh Thư không dám xem thường bất cứ ai, hơn nữa 795 còn là người làm nhiệm vụ cao cấp, nếu nói là không có chút tài năng nào thì Ninh Thư tuyệt đối không tin.
Để trở thành người làm nhiệm vụ cao cấp không biết đã phải hoàn thành biết bao nhiệm vụ rồi.
Ninh Thư không nói gì nữa, đến lúc đó rồi xem thử xem có thể thay đổi cục diện hay không.
Ngay cả vật gì gì đó trong tay đại thúc kia, Ninh Thư cũng không dám cướp.
Chán sống rồi thì mới dám làm thế.
Lúc này, Trương Gia Sâm xoay đầu lại nói với Ninh Thư và 795: "Chúng ta có nên hợp tác không nhỉ?"
"Không cần." Ninh Thư từ chối thẳng thừng.
Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư: "Cô vẫn còn đang tức giận ư?"
"Ah ah ha hả, vì sao tôi không thể tức giận." Ninh Thư ra vẻ châm chọc.
Trương Gia Sâm im lặng, nói: "Nếu không khoan dung, sinh mệnh sẽ vĩnh viễn bị thù hận và ham muốn trả thù khống chế, thực sự tôi không cố tình hại cô."
Ninh Thư: "Nói tiếng người đi."
Trương Gia Sâm nói: "Xin cô tha thứ cho tôi."
Ninh Thư: o(*≥▽≤) ツ ┏━┓ [ vỗ bàn cười điên cuồng! ]
Ninh Thư thật sự bái phục Trương Gia Sâm, da mặt phải dày bao nhiêu lớp mới phun ra được những lời đáng xấu hổ đó chứ, còn khoan dung ư?!!!
Anh đừng mong được lên thiên đường, tôi giết chết anh, sau tôi sẽ đứng bên phần mộ của anh rồi nói cái gì mà nếu không có khoan dung, sinh mệnh sẽ bị vĩnh viễn thù hận và trả thù khống chế, anh phải tha thứ cho tôi.
Chắc là anh sẽ bị chọc tức đến mức hồn phi phách tán ấy chứ.
Ninh Thư mặt không đổi sắc nhìn Trương Gia Sâm: "Tôi thực muốn lạy luôn rồi."
Trương Gia Sâm không nói gì, có thể vốn dĩ hắn cũng không để ý đến việc Ninh Thư có tha thứ hay không, hắn chỉ thuận miệng nói thế thôi.
Sáng sớm hôm sau, bà cụ không tìm thấy cháu gái mình, nên sợ tím mặt: "Tiểu Lan của tôi đâu, Tiểu Lan..."
Bà cụ cầm gậy đi khắp nơi tìm cháu gái mình, cuối cùng phát hiện thi thể Tiểu Lan bị tuyết bao phủ ở sân sau, bà cụ nhào lên thi thể mà gào khóc.
"Là các người, là các người giết Tiểu Lan của ta." Tay bà cụ run run chỉ vào đám người bọn họ: "Các người trả Tiểu Lan cho ta, Tiểu Lan, Tiểu Lan."
Trương Gia Sâm nói một cách lạnh lùng: "Cô ta thật sự là cháu gái của bà sao?"
"Cô ta giết chết Phàn Tuấn Dương rồi." Trương Gia Sâm nói.
Ninh Thư: →_→
Nói bậy, rõ ràng là anh giết Phàn Tuấn Dương kia mà.
Bản lĩnh nói dối mặt không đổi sắc đúng là thế gian hiếm thấy.
Trương Gia Sâm thực sự là một kẻ đê tiện, lại còn không biết xấu hổ.
"Không thể nào, Tiểu Lan sẽ không giết người, đôi mắt nó vốn không nhìn thấy gì cả, hai người chúng ta sống chung hơn mười năm, Tiểu Lan chính là cháu gái tôi, sao có thể không phải là cháu gái tôi chứ."
Bà cụ ôm thi thể Tiểu Lan kêu thảm thiết, nhìn thấy thi thể Phàn Tuấn Dương cách đó không xa, bà cụ cầm gậy đánh bùm bụp vào thi thể hắn, bà ta đập bịch bịch vào đầu Phàn Tuấn Dương, đánh đến nỗi gương mặt hắn hoàn toàn thay đổi, ngay cả óc cũng bị đánh phọt ra ngoài.
Những người ở đây đều có chút ghê tởm, bọn họ nhao nhao dời mắt đi chỗ khác.
"Mày là ai, dám làm vậy với cháu gái tao, đồ đê tiện." Vẻ mặt bà cụ vô cùng thương tâm mà cũng rất đáng sợ.
Ninh Thư hé mắt, cô xoay người lặng lẽ quay lại nhà chính, chuẩn bị chạy vào phòng bà cụ xem có cơ quan đặc biệt gì không.
Dù sao chuyện này đã dần trở nên sáng tỏ, hung thủ có mấy người, đồng lõa cũng có, Phàn Tuấn Dương và Tiểu Lan chắc chắn là người quen.
"Tôi đi cùng với cô." 795 thấy Ninh Thư lén lén lút lút nên liền nói với cô. Ninh Thư gật đầu, gian phòng của bà cháu nhà kia cạnh nhà chính, gian phòng rất tối, có chút âm u mang theo mùi ẩm mốc, trong phòng có một ô cửa sổ nhỏ, rèm cửa sổ không kéo ra.
Ninh Thư kéo rèm cửa ra, ánh sáng chiếu vào phòng.
"Nhanh lên tìm xem có cơ quan gì không...." Ninh Thư nói với 795, còn mình thì lục lọi tủ quần áo đầu giường và cả bức tranh cũ nát treo trên tường nữa.
"Bọn họ vào đến sân rồi, chúng ta nhanh đi ra ngoài thôi." 795 nói.
Ninh Thư cũng nghe được tiếng bước chân, cô rời khỏi gian phòng rồi khép cửa lại.
Đôi mắt đục ngầu của bà cụ vẫn chảy nước mắt, bà ta hét lên: "Các người mau cút ra khỏi nhà tôi, các người giết chết Tiểu Lan của tôi rồi, Tiểu Lan chỉ là một đứa trẻ mù, tại sao các người lại đối xử với nó như vậy, ra khỏi nhà của tôi, cút..."
Trương Gia Sâm cười lạnh một tiếng: "Chúng tôi sẽ không đi đâu hết, bây giờ chúng tôi không thể đi được."
"Các người thật vô sỉ." Bà cụ tức giận đến run rẩy cả người: "Bây giờ lại muốn chim cu chiếm tổ chim thước sao? Đây là nhà tôi."
Trương Gia Sâm đi đến chỗ bà cụ, hắn lật ra cổ áo của bà, thấy được sợi dây màu đen, sau đó thẳng tay kéo mặt dây chuyền trên đó xuống.
Ninh Thư kinh ngạc, trên người bà cụ cũng có loại đá này.
"Mày dựa vào cái gì mà lấy đồ của tao, trả lại cho tao." Bà cụ vươn tay muốn cướp lại mặt dây chuyền, thế nhưng tuổi già sức yếu sao có thể so với Trương Gia Sâm trẻ tuổi được chứ.
Trương Gia Sâm đá một cước vào ngực bà cụ, khiến bà ngã lăn trên mặt đất, bà cụ ôm ngực không gượng dậy nổi, sắc mặt trắng bệch.
"Ai u, giết người, ai u ai u..." Bà cụ ôm ngực gào lên.
"Vương Kiệt cậu... "
Những người khác đều nhìn chằm chằm Trương Gia Sâm, rõ ràng là bọn họ không ngờ Trương Gia Sâm lại ra tay độc ác như vậy, hơn nữa đối phương lại còn là một bà cụ già.
Trương Gia Sâm nhét linh thạch vào trong túi, hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua đại thúc, vẻ mặt đại thúc hờ hững nên không thể nào nhìn thấu tâm trạng của hắn.
"Bà cháu nhà này đều là hung thủ." Trương Gia Sâm nói.
"Điều đó là không thể..."
"Tại sao họ lại muốn giết chúng ta..."
"Bọn họ một bà già, một người mù, muốn giết chúng ta chẳng phải là chuyện dễ dàng gì..."
"Bây giờ người mù không phải cũng đã chết rồi sao?"
Trương Gia Sâm không giải thích nhiều, hắn với tay vào trong túi, nắm thật chặt chiếc mặt dây chuyền.
Ninh Thư thấy Trương Gia Sâm quan tâm đến viên đá đó như vậy nên trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy, rốt cuộc thứ này có lợi ích gì mà lại khiến cho Trương Gia Sâm không từ thủ đoạn để đạt được như vậy chứ.
"Hay là chúng ta cướp của hắn đi." Ninh Thư vỗ ngực nói với 795.
795 nói: "Cô chắc chắn chứ, bây giờ chúng ta đang tiến hành nhiệm vụ, nhỡ may bị xóa sổ thì sao?"
"Hay là thôi đi." Ninh Thư nhìn chằm chằm Trương Gia Sâm, vật này rơi vào tay Trương Gia Sâm thật khiến người khác không cam lòng.
Bà cụ chống gậy đứng lên một cách khó khăn, bà ta gập cong cái lưng gù, ánh mắt tàn nhẫn quét qua đám người: "Các người sẽ không có kết cục tốt đẹp."
Sau đó đi vào phòng đóng cửa lại.
Mọi chuyện đi đến bước đường này đều xuất phát từ căn phòng đó.
Rõ ràng là chuyện giết người, thế mà bây giờ lại biến thành cướp bảo vật là sao?
Gió lạnh gào thét, mọi người đi vào nhà chính.
"Thầy ơi, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?" Lô San San hỏi đại thúc: "Vẫn chưa hoàn thành ư?"
Điều Lô San San muốn hỏi chính là cái nhiệm vụ này phải như thế nào mới được gọi là hoàn thành.
Ninh Thư nhìn chằm chằm Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm đứng cách đại thúc rất xa, rõ ràng là sợ đại thúc lại cướp mất đồ của hắn.
Ninh Thư suy nghĩ một lát, cô cầm xẻng đi ra sân bắt đầu xúc đất.