Ninh Thư cảm thấy vô cùng bức bối, kiểu nhiệm vụ này đúng là đày đoạ người ta mà, lại còn bắt buộc phải đi nữa chứ.
Ninh Thư đi về phía tiểu viện của Đích phúc tấn, a hoàn dẫn cô vào phòng khách, vừa bước vào liền thấy mấy nữ nhân xinh đẹp đang ngồi trong phòng.
Ô Lạp Na Lạp thị ngồi ở vị trí đầu, phong thái ung dung quý phái, nhìn vô cùng đoan trang, độ lượng. Ninh Thư rảo bước vào trong phòng, vái chào Ô Lạp Na Lạp thị, cung kính thưa: "Nô tỳ thỉnh an Đích phúc tấn."
Đích phúc tấn chưa kịp nói gì thì một nữ tử ngồi bên dưới đã lên tiếng: "Cách cách nhà ngươi sao đến bây giờ còn chưa tới vấn an Phúc tấn."
Ninh Thư nhìn về phía tỳ thiếp vừa lên tiếng, nàng là Cảnh thị - thị thiếp của Dận Chân, cúi chào đáp: "Cảnh cách cách, Cách cách nhà nô tỳ sáng dậy liền mệt mỏi trong người, trong lòng bất an nên sai nô tỳ tới xin tạ tội với Phúc tấn."
Ninh Thư một mạch trả lời, lúc hành lễ gần như là cúi rạp người xuống, thái độ rất mực cung kính, hèn mọn.
Ô Lạp Na Lạp thị cười nhạt, nói: "Không sao, Tống cách cách trong người không khỏe, vậy đã mời đại phu tới chưa?"
Ninh Thư vội vàng đáp: "Cách cách nói cố chịu một chút rồi sẽ đỡ, không cần mời đại phu, Cách cách còn nói không nên làm những chuyện vượt quá thân phận của mình."
Ô Lạp Na Lạp thị nở nụ cười, không nhận ra trong lòng nàng giận hay không, lên tiếng căn dặn Ninh Thư: "Chăm sóc Cách cách nhà ngươi cho thật tốt, cần thứ gì cứ nói với bổn cung."
"Đa tạ Phúc tấn ban ân." Ninh Thư cung kính đáp.
Ô Lạp Na Lạp thị cho phép Ninh Thư lui xuống.
Ninh Thư ra khỏi tiểu viện, thở phào một hơi. Mẹ nó, thật quá kinh khủng, chỉ sợ người ta sẽ lấy cô ra để giết gà dọa khỉ.
Cảm giác y như vừa lượn một vòng bên bờ sinh tử.
Ninh Thư trước đây có quan sát mấy nữ nhân trong căn phòng vừa rồi, Đích phúc tấn của Dận Chân - Ô Lạp Na Lạp thị cao quý độ lượng, Trắc phúc tấn Niên thị Niên Thế Lan xinh đẹp mong manh, trên người mang khí chất hiền thục của nữ tử người Hán.
Niên thị sinh được ba người con trai, một người con gái nhưng đều chết yểu.
Ngoài ra còn có Nữu Hỗ Lộc thị bây giờ vẫn còn là Cách cách và một tiểu Nữu Hỗ Lộc thị nữa.
Nhắc mới nhớ, những người con của Dận Chân sống tới khi trưởng thành rất ít, so với Khang Hy cha hắn thì con cái của Dận Chân quả thực quá ít.
Ninh Thư trở về tiểu viện của Tống cách cách thấy nàng đang ngồi ăn cơm, một bàn toàn thức ăn, mới sáng ra đã làm một bàn thức ăn thịnh soạn như vậy.
Ninh Thư cảm thấy mệt mỏi hết sức, tiến vào cúi chào. Tống cách cách uống một ngụm cháo ngô, lấy khăn tay lau khóe miệng, hỏi Ninh Thư: "Phúc tấn nói thế nào?"
Ninh Thư đáp: "Phúc tấn không nói gì, chỉ bảo Cách cách chú ý bồi dưỡng cơ thể."
Tống cách cách nở nụ cười tỏ vẻ rất thỏa mãn, nói với Hồng Mai: "Thưởng cho nàng cây trâm của ta."
Trên mặt của Hồng Mai có vẻ không vui, nhưng rốt cuộc vẫn vào trong phòng lấy cây trâm tặng cho Ninh Thư.
Cây trâm này làm bằng ngọc, bên trên có vài vệt đen, xem ra chẳng đáng bao tiền nhưng với một a hoàn như cô thì đây coi như là phần thưởng lớn rồi.
Ninh Thư vội vàng xua tay đáp: "Cây trâm này quý giá như vậy, nô tỳ không thể nhận."
"Cầm lấy đi." Tống cách cách thấy dáng vẻ lo sợ của Ninh Thư thì rất hài lòng.
Hồng Mai quay lưng về phía Tống cách cách, nhét cây trâm vào trong tay Ninh Thư, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là Cách cách thưởng cho ngươi, Cách cách ban cho thì ngươi cứ nhận lấy."
Ninh Thư lúc này mới cầm lấy cây trâm, thấy Hồng Mai cứ nhìn chằm chằm vào cây trâm trong tay mình, trong lòng Ninh Thư lại thở dài một hơi.
Sau đó Ninh Thư bèn đưa cây trâm ấy cho Hồng Mai, vì một cây trâm không đáng bao tiền mà khiến người ta mang hận với mình thật chẳng đáng chút nào.
Hồng Mai ban đầu từ chối một cách khách sáo sau đó hếch mặt lên nhận lấy cây trâm.
Quả nhiên là chủ nào tớ nấy, Hồng Mai không khác gì Tống cách cách, một khi được thể mặt liền vênh thượng lên.
Còn Ninh Thư vẫn chọn làm một nô tỳ khiêm tốn.Công cuộc mang thai của Tống cách cách không hề thoải mái, không phải là đau chỗ này thì cũng là khó chịu ở chỗ nọ.
Tóm lại mà nói chính là hành hạ, làm khổ người ta không phút nào yên.
Nữ nhân mang thai đúng là không không dễ chịu nhưng cũng không tới mức như Tống cách cách.
"Diệu Lăng, ngươi đi mời Bối lặc gia tới đây, Cách cách khó chịu trong người." Hồng Mai nói với Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn thoáng qua Tống cách cách đang ngồi trên giường, nàng lấy tay xoa trán, dáng vẻ vô cùng khó chịu.
Căn cứ vào kiến thức y học nông cạn mà Ninh Thư tích lũy được thì bây giờ Tống cách cách vẫn chưa tới thời kì khó chịu, một thời gian nữa mới tới giai đoạn ốm nghén, mới buồn nôn.
Bây giờ Tống cách cách hẳn là nên bồi bổ cơ thể, nhân lúc chưa tới thời kì ốm nghén, ăn nhiều một chút, bồi dưỡng cho tốt, tới lúc ốm nghén sẽ vô cùng khổ sở.
"Đi nhanh đi, mời Bối lặc gia tới đây, Cách cách trong người không khỏe." Hồng Mai thấy Ninh Thư bất động, lại lên tiếng giục.
Ninh Thư:...
Tại sao lúc nào cũng sai cô làm mấy việc này.
Hơn nữa Dận Chân cũng không phải là đại phu, mời hắn đến làm gì, cái kiểu ỷ mình có thai làm nũng này sớm muộn gì cũng làm sự nhẫn nại và lòng thương hại của Dận Chân tan thành mây khói.
"Còn không đi mau, ngẩn ra đấy làm gì, không nhìn thấy Cách cách khó chịu sao?" Hồng Mai tỏ ra cay nghiệt hơn rồi.
Ninh Thư vâng một tiếng rồi xoay người đi mời Dận Chân, không đúng, phải nói là đi mời đại phu.
Ninh Thư vốn dĩ không tới tìm Dận Chân mà tới báo cho Đích phúc tấn biết Cách cách thấy trong người hơi khó chịu.
Những chuyện ở hậu viện này nên tới tìm vợ cả, nếu trưc tiếp tới tìm Dận Chân mà vượt mặt Đích phúc tấn chính là đang khiêu chiến với quyền uy và địa vị của Ô Lạp Na Lạp thị.
Ô Lạp Na Lạp thị nghe nói Tống cách cách khó chịu trong người liền sai Ninh Thư đi mời đại phu của phủ đến.
Ninh Thư mời đại phu về, nói với Tống cách cách: "Cách cách, Bối lặc gia bận chút việc không đến được, nhưng người hay tin Cách cách không khỏe trong người thì rất lo lắng, vội vã sai nô tỳ mời đại phu tới."
Tống cách cách thấy Ninh Thư không mời được người tới, sắc mặt không được vui, nghe được những lời của Ninh Thư mới miễn cưỡng chấp nhận để đại phu bắt mạch.
"Cách cách không có gì đáng quan ngại, người mang thai thường sẽ có chút khó chịu, Cách cách chú ý giữ cho tâm trạng thoải mái." Đại phu bắt mạch nói, nói xong là đi ngay, ngay cả thuốc cũng không kê.
Rõ ràng là chẳng có chuyện ngóe gì hết.
Ninh Thư cảm thấy tim mình quá mệt mỏi.
Bữa tối, Dận Chân qua thăm Tống cách cách, hỏi nàng: "Trong người thấy thế nào rồi?"
"Gia, thiếp thấy đỡ hơn nhiều rồi." Tống cách cách hơi sửng sốt mà mừng rỡ đáp. Nàng ta có thể cảm nhận rõ ràng thái độ của gia với nàng tốt hơn trước rất nhiều, dịu dàng thấy rõ.
Tống cách cách cho rằng chỉ có thể là do công lao của đứa con trong bụng, gia mới tốt với nàng như vậy.
Dận Chân nói với Tống thị: "Nàng là một người rất hiểu chuyện."
Dận Chân đang khen ngợi Tống thị hôm nay không trực tiếp tới tìm hắn mà tới tìm Đích phúc tấn.
Tống cách cách không hiểu lắm nhưng cảm nhận được một chút dịu dàng nhỏ nhoi này từ Dận Chân thì như mở cờ trong bụng, không còn lòng dạ tìm hiểu hàm ý trong lời nói của Dận Chân.
Dùng xong bữa tối, Dận Chân định rời đi nhưng Tống thị lại mở lời giữ Dận Chân ở lại, Dận Chân nhíu mày một cái, nhắc nhở Tống thị dưỡng thai cho tốt rồi rời đi.
Tống cách cách có chút mờ mịt không hiểu, lúc trước gia vẫn nhẹ nhàng với nàng thế mà thoáng cái đã lại lạnh nhạt ngay được.
Ninh Thư ở bên cạnh chứng kiến một màn này, thật là không biết nói gì cho phải.