Đến phủ Hiên Tiêu Thiên, kiệu vừa mới hạ xuống Hiên Tiêu Thiên lập tức kéo Thượng Quan Tình Nhu đi vào trong phủ.
Ninh Thư không cần phải lén lén lút lút leo tường vào trong phủ, ở xung quanh cô đều là những người giống như cô, chắc là người bảo vệ cho Ngũ hoàng tử.
Suy nghĩ một chút, Ninh Thư thoải mái đi vào, đứng ở trước cửa, nghe các loại đối thoại truyền tới từ trong phòng.
Hiên Tiêu Thiên bôi thuốc cho Thượng Quan Tình Nhu, Thượng Quan Tình Nhu không chịu, Hiên Tiêu Thiên chỉ có thể uy hiếp sẽ cởi hết y phục của nàng để bôi thuốc.
Thượng Quan Tình Nhu vừa tủi lại vừa giận lặng yên để Hiên Tiêu Thiên bôi thuốc.
Ninh Thư nhìn sự tương tác giữa hai người, cảm thấy trong phòng bây giờ đang bay toàn bong bóng tình yêu của hai người kia.
Ninh Thư cảm thấy Hiên Tiêu Thiên đã thích Thượng Quan Tình Nhu, cố ý dùng cách này để lấy được sự chú ý của Thượng Quan Tình Nhu.
Đây là cách thức thể hiện tình cảm đúng đắn.
Còn như chủ tử của cô là Hiên Hồng Vũ, không biết phải nói gì nữa, Ninh Thư chỉ có thể thở dài.
May là ở nơi này chỉ có nhiệm vụ là cứu Hiên Hồng Vũ, những chuyện khác cô không cần phải xen vào, không có xung đột với những người này.
Cô muốn giúp Hiên Hồng Vũ làm gì đó cũng không thể được, cô chỉ là một tử sĩ, không thể vượt qua thân phận của mình, như vậy sẽ khiến Hiên Hồng Vũ có cảm giác không thể khống chế tử sĩ này.
Nhiệm vụ rất đơn giản, nhưng khiến cho người ta tương đối sốt ruột.
Không biết Hiên Tiêu Thiên cho Thượng Quan Tình Nhu dùng thuốc gì, khiến cho vết bầm tím trên cổ nàng nhanh chóng biến mất.
Mặc kệ Hiên Tiêu Thiên hỏi Thượng Quan Tình Nhu cái gì, Thượng Quan Tình Nhu đều không chịu nói vì sao mình lại có vết thương ở trên cổ.
Hiên Tiêu Thiên cũng không hỏi nữa, đưa Thượng Quan Tình Nhu về phủ Thượng thư.
Ninh Thư đang định leo tường vào trong phủ Thượng thư, lại bị Hiên Tiêu Thiên cản lại, Ninh Thư nhìn thấy người chặn mình là Hiên Thiêu Thiên, hỏi: “Ngũ hoàng tử có chuyện gì không?”
Hiên Tiêu Thiên cầm cây quạt phẩy phẩy, trên người mang theo một luồng khí thế mạnh mẽ, nhìn Ninh Thư hỏi: “Ngươi là ám vệ của Thượng Quan Tình Nhu à, ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Thượng Quan Tình Nhu?”
“Đây là chuyện của tiểu thư, tiểu thư không muốn nói cho người biết, ta cũng không thể nói cho người biết.” Ninh Thư lắc đầu nói.
Hiên Tiêu Thiên gấp lại quạt, dùng quạt gõ nhẹ vào bàn tay, chậm rãi nói: “Đây không phải chuyện ngươi có thể quyết định.”
Xung quanh lập tức nhảy ra mấy người, bao vây Ninh Thư lại.
Trong lòng Ninh Thư buồn bực, không muốn cưỡng ép Thượng Quan Tình Nhu, nên chỉ có thể chèn ép cô, nếu Hiên Tiêu Thiên có biết chuyện này là do Hiên Hồng Vũ làm, cũng không nên biết được từ trong miệng cô.
Nàng dù sao cũng là tử sĩ của Hiên Hồng Vũ, có thể chết vì chủ tử của mình, làm sao có thể làm ra chuyện bán đứng chủ tử.
“Vết bầm trên cổ nàng ấy làm sao mà có?” Hiên Tiêu Thiên nhìn Ninh Thư nói: “Ngươi muốn tự nói hay muốn ta trói ngươi trở về phủ rồi nói, nếu trói ngươi trở về phủ rất có thể ngươi sẽ mất tay mất chân.”
“Ngươi cũng không phải là người của phủ Thượng thư, chủ tử của ngươi là ai?” Hiên Tiêu Thiên lạnh lùng nhìn Ninh Thư: “Ngươi đi theo Thượng Quan Tình Nhu có mục đích gì?”
Ninh Thư không nói gì, nắm thật chặt chuôi kiếm, nhìn bốn người đang vây xung quanh mình, bốn đánh một, Ninh Thư không thể xác định được thực lực của bốn người này.
Thượng Quan Tình Nhu có được hạnh phúc, đều do có nam nhân ở sau lưng bảo vệ nàng, yêu thương nàng.
“Bắt lại.” Hiên Tiêu Thiên lười nói nhảm, lui sang một bên để thuộc hạ bắt Ninh Thư lại. Bốn ám vệ cùng hô một tiếng rồi xông lên, Ninh Thư một thân một mình đánh nhau cùng những người này, thực lực của cô không hơn kém những người này bao nhiêu, nhưng bốn người đánh một người, khiến cho Ninh Thư vô cùng khó khăn.
Sờ cái túi bên hông một cái, ném bột trắng về phía bốn người, bốn người vì tránh né đám bột trắng này mà để cho Ninh Thư có cơ hội chạy thoát, Ninh Thư lập tức chạy trốn không thấy bóng dáng.
Ninh Thư chạy loạn trong kinh thành vài vòng, chỉ sợ vẫn có người đuổi theo, chạy hơn một canh giờ, Ninh Thư về tới phủ Tam hoàng tử.
Khi Hiên Hồng Vũ trông thấy Ninh Thư, nhướng mày: “Tại sao ngươi lại trở về, bổn điện hạ không phải để ngươi đi theo bên người Thượng Quan Tình Nhu à.”
Ninh Thư vội vã nói cho Hiên Hồng Vũ toàn bộ những chuyện vừa trải qua, Hiên Hồng Vũ vừa nghe tới chuyện của Hiên Tiêu Thiên và Thượng Quan Tình Nhu, lấp tức nhíu mày.
Nhất là khi nghe đến đoạn Hiên Tiêu Thiên muốn cởi sạch y phục của Thượng Quan Tình Nhu để bôi thuốc, trực tiếp bóp nát ngọc bội trong tay, biểu tình trên mặt biến hóa kỳ lạ.
Ninh Thư không quan tâm bây giờ tâm trạng Hiên Hồng Vũ thế nào, cái cô quan tâm là kế tiếp nên làm thế nào, nhìn Hiên Hồng Vũ hỏi: “Chủ tử, người muốn thuộc hạ đi bảo vệ Thượng Quan tiểu thư à?”
Cô không muốn đi, vô cùng không muốn đi, mang theo khát vọng trong mắt, Ninh Thư nhìn chằm chằm Hiên Hồng Vũ.
Hiên Hồng Vũ lười để ý đến Ninh Thư, trong tay cầm bút nhanh chóng viết gì đó, khi hắn cầm bút tay có chút run rẩy.
“Đương nhiên là phải tiếp tục đi bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu.” Hiên Hồng Vũ cũng không ngẩng đầu lên nói.
Ninh Thư:...
Tại sao còn phải đi bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu nữa, bảo vệ thì thế nào, một câu cảm ơn cũng không có, Ninh Thư “vâng” một tiếng, rồi nhìn Hiên Hồng Vũ nói: “Còn phía Ngũ hoàng tử thì sao?”
“Bên đó sẽ do bổn điện hạ giải quyết, ngươi chỉ cần ở bên cạnh Thượng Quan Tình Nhu, đặc biệt phải chú ý những chuyện giữa nàng và Hiên Tiêu Thiên, rồi bẩm báo cho bổn điện hạ.” Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nói.
Ninh Thư đáp một tiếng “vâng”, tiếp theo quay trở về bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu, biết Thượng Quan Tình Nhu không muốn nhìn thấy mình, Ninh Thư cũng không xuất hiện trước mặt nàng, nói thật, nhìn thấy Thượng Quan Tình Nhu, Ninh Thư cũng sẽ sốt ruột.
Nhưng phải ghi lại những chuyện liên quan đến Thượng Quan Tình Nhu, việc này khiến cho tâm trạng Ninh Như vô cùng xấu, nhưng lại không thể không làm theo lời Hiên Hồng Vũ chuyện gì cũng muốn biết rõ ràng.
Bây giờ Ninh Thư chỉ muốn Hiên Hồng Vũ thất bại nhanh một chút, sau đó chạy tới cứu người, cũng không khiến tâm trạng lúc nào cũng tệ như vậy.
Ninh Thư nằm sấp trên cành cây viết gì đó lên quyển sổ, viết xong chỉ có thể tiếp tục luyện Tuyệt Thế Võ Công, thực lực của cô bây giờ vẫn rất thấp, chỉ có bốn ám vệ của Hiên Tiêu Thiên cũng không đối phó được, muốn đi cứu người, không phải là muốn chết à.
Chuyện tình cảm của những người này, Ninh Thư cũng không muốn tham dự, mỗi ngày của cô ngoài việc luyện võ thì còn phải ghi lại chuyện Thượng Quan Tình Nhu nói chuyện cùng ai.
Ngày nào cũng làm những chuyện này sẽ thành thói quen, sau khi kết thúc nhiệm vụ, Ninh Thư cảm thấy mình nên đi tìm một bác sĩ tâm lý, kiểm tra xem tâm lý của cô có vấn đề gì không.
Bởi vì chuyện bôi thuốc lần trước, quan hệ của Ngũ hoàng tử và Thượng Quan Tình Nhu xảy xa biến hóa khá kỳ lạ, tuy là vẫn như trước kia nói xéo nhau, nhưng trong không khí luôn ngập tràn hương vị ngọt ngào.
Hai người này chắc là đang trong giai đoạn mập mờ, chỉ là sắp phá vỡ lớp ngăn cách đó rồi.
Được rồi, bây giờ chắc chắn là chủ tử của nàng đã triệt để không còn đất diễn nữa rồi.
Từ lúc Thượng Quan Tình Nhu bị Hiên Hồng Vũ bóp cổ, Thượng Quan Tình Nhu không còn đi tìm Hiên Hồng Vũ nữa.
Không điên mà đi tìm cái chết, tuy Thượng Quan Tình Nhu không đi tìm Hiên Hồng Vũ nữa, nhưng nàng vẫn ở dưới mí mắt của Hiên Hồng Vũ, chuyện của nàng, Hiên Hồng Vũ rõ như lòng bàn tay.
Hiên Tiêu Thiên thường xuyên tới tìm Thượng Quan Tình Nhu, dẫn Thượng Quan Tình Nhu ra ngoài thành cưỡi ngựa, hoặc là tham gia hội đèn lồng, nói chung là cố ý mang tới cho nàng những thứ tốt.
Biết Thượng Quan Tình Nhu thích những thứ mới lạ, y luôn phục vụ sở thích của nàng.