Dường như An Ngọc Quân không hề để tâm tới thân thể của chính mình, đứng giữa Ninh Thư và Xà Vương, ngăn không cho hai người tiếp tục đánh thêm nữa. “Đừng đánh nữa, cảm ơn anh đã cứu tôi.” An Ngọc Quân nói với Ninh Thư một câu, sau đó quay sang nói với Xà Vương, “Anh ta thực sự đã cứu tôi.” Ninh Thư muốn chửi bậy ghê gớm, ai khiến cô ta lên tiếng đâu chứ, máu thịt của cô đều đang bị ăn mòn, một lúc nữa thôi, chắc xương cốt của cô cũng sẽ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.