Ninh Thư không biết Dạ Hoa tìm mình có việc gì, ngồi phía dưới Dạ Hoa, hỏi: “Giáo chủ kêu thuộc hạ tới có chuyện gì không ạ?”
“Nơi này không có người khác, muội có thể gọi ta là huynh trưởng.” Dạ Hoa đổ một chén trà, đưa lên miệng uống.
“Muốn uống trà, thì tự rót lấy.” Dạ Hoa nói.
Ninh Thư gật gật đầu, đổ một chén trà chậm rãi uống, có thị nữ bưng đồ ăn lên.
“Cũng đã lâu lắm rồi chưa ăn cơm cùng nhau, hôm nay cùng ăn đi.” Dạ Hoa nói.
Ninh Thư: →_→
Ngày thường thì không để ý gì tới cô, nghĩ gì hôm nay lại muốn mở tiệc liên hoan ăn uống thế này?
“Cảm ơn ca ca.”
“Ăn đi.”
Ninh Thư cầm đũa lên, Dạ Hoa không nói lời nào, Ninh Thư cũng không mở miệng, chỉ có tiếng chén đũa va vào nhau.
Có điều thức ăn của giáo chủ cũng ngon thật.
“Hồng Diệp, nghe nói muội đánh bại Triệu Bác?” Dạ Hoa không để ý hỏi.
“Đúng ạ.” Đây là việc nhiều người chứng kiến, Ninh Thư cũng không định che dấu.
Dạ Hoa buông đũa, nhấp một ngụm trà, “Ta nhớ rõ muội bắt đầu luyện võ năm bảy tuổi, cho tới bây giờ luyện võ cũng chỉ được tám năm, sao có thể đánh bại Triệu Bác được.”
“Vì muội đang tu luyện một bí tịch cực kỳ lợi hại.” Ninh Thư nói thẳng.
“Bí tịch gì, từ đâu muội có được?” Dạ Hoa cầm đũa, gắp đồ ăn.
“Ca ca, ca có biết sau núi của Thánh Ma Phong có một cái sơn động, muội ở trong đó tìm được một quyển bí tịch và một bộ xương trắng.” Ninh Thư nói hươu nói vượn.
“À, phải vậy không?” Sắc mặt Dạ Hoa nhàn nhạt, nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
“Đúng vậy.” Ninh Thư gật đầu.
“Bí tịch đâu?”
“Ở trong phòng muội, ca ca muốn sao, để muội đưa cho ca ca.”
“Không phải vội, bộ xương trắng kia đâu rồi?”
“Muội bảo Mai Ngũ chôn rồi.”
Mai Ngũ nghe được lời này, mặt không thay đổi, có một loại cảm thán ‘ cái gì cũng là do ta làm, tất cả đều do ta làm hết ’.
Ăn cơm xong, Dạ Hoa lau miệng, súc súc miệng nhìn Ninh Thư nói: “Buổi tối cũng lại đây dùng bữa.”
“Cảm ơn ca ca.” Ninh Thư ra khỏi đại điện.
Mai Ngũ đi theo sau Ninh Thư, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có bí tịch gì, ta lúc nào chôn bộ xương trắng?”
“Ta nói có là có.”
“Có thể, nhưng bí tịch thì sao, buổi tối giáo chủ muốn cùng ngươi dùng bữa tối, chính là để ngươi dâng bí tịch ra .” Mai Ngũ nói, “Chẳng may ngươi bị giáo chủ hoài nghi, giết luôn, tiểu thư của ta có phải sẽ không về được không?”
“Ta đã có chuẩn bị.” Ninh Thư không nóng nảy, bởi vì Tuyệt Thế Võ Công của cô so với tâm pháp nội công gì đó thì lợi hại hơn hẳn, trực tiếp hấp thu linh khí trời đất cơ mà.
Bày ra sức chiến đấu của bản thân, khẳng định sẽ bị hoài nghi.
“Triệu Bác có tin tức gì chưa?” Ninh Thư nhìn Mai Ngũ hỏi, đã qua một khoảng thời gian, vậy mà Triệu Bác ngay cả một chút tin tức cũng không có.
Bây giờ các danh môn chính phái chẳng khác gì lũ ruồi bọ mất đầu, chỉ có thể loanh quanh quét tước trước cửa.
“Không có tin tức nào cả, người mà ta phái đi giám thị Triệu gia bảo nói hắn vẫn chưa trở về Triệu gia bảo, người trong Triệu gia bảo cũng đang tìm hắn.” Mai Ngũ nói.
Ninh Thư gật gật đầu, sau đó lại bắt đầu tu luyện, hiện tại giang hồ sóng ngầm kích động, không chừng khi nào đấy lại bộc phát ra việc gì khủng bố.
2333 đến bây giờ còn không có xuất hiện bảo cô rời khỏi thế giới này, chứng minh nhiệm vụ này vẫn chưa có hoàn thành.
Đáng tiếc không thể giết Triệu Bác, cứ có cảm giác Triệu Bác này giống như khúc xương mắc ở cổ họng.
Hơn nữa tu luyện 《 quy nguyên thánh công 》 tuy ba cuốn sau bị động tay động chân, nhưng hai cuốn trước vẫn là thật.
Trên người Triệu Bác và tên Chúc Dương kia đều có linh căn, nên mới có thể tu luyện bí tịch.
Ninh Thư vốn tưởng rằng Triệu Bác không thể tu luyện thành công, lại không nghĩ rằng cơ thể Triệu Bác lại có linh căn.
Cũng không biết Triệu Bác có bị tẩu hỏa nhập ma hay không.
Trong đầu Ninh Thư hiện lên các loại ý niệm, cuối cùng tĩnh tâm lại bắt đầu tu luyện, nghĩ nhiều cũng vô dụng, cứ mạnh lên thì chả sợ bố con thằng nào hết.
Đến lúc trời chạng vạng tối, thị nữ qua mời Ninh Thư đi dùng bữa, Ninh Thư thu thế, từ hộp trên bàn trang điểm lấy ra một quyển sách ố vàng cũ nát.
Đây là cuốn sách Ninh Thư nhờ người có chuyên môn tạo nên, sau đó cô viết Tuyệt Thế Võ Công lên sách.
Ninh Thư cầm bí tịch đi về hướng đại điện, Mai Ngũ hỏi: “Cái này, giáo chủ sẽ tin tưởng sao?”
“Sẽ.”
“Ca ca, đây là bí tịch muội tìm được, ca nhìn xem.” Ninh Thư đưa cuốn sách cũ nát cho Dạ Hoa.
Dạ Hoa vươn tay trắng như ngọc tiếp nhận, tùy tiện lật lật, lập tức vứt qua một bên, “ Loại bí tịch không rõ nguồn gốc này, cũng không biết đường đi hỏi người khác, cứ tùy tiện tu luyện, việc luyện võ trọng đại không thể tùy ý thế được.”
“Ca ca quá bận, khi muội còn nhỏ thì thấy rất hay, nên tự mình tu luyện.” Ninh Thư nói.
“Bí tịch này muôi có giao cho người khác tu luyện không?” Dạ Hoa hỏi.
Ninh Thư lắc lắc đầu, “Không có.”
Thị nữ bưng đồ ăn lên, Dạ Hoa hất cầm nói với Ninh Thư, “Ăn đi.”
Ninh Thư cầm đũa lên bắt đầu ăn, ăn xong lập tức ngoan ngoãn rời đi.
Ninh Thư đoán chắc Dạ Hoa sẽ tu luyện, vì sức chiến đấu của cô tại đại hội võ lâm.
Hơn nữa lấy tâm cơ của Dạ Hoa, khẳng định hắn sẽ không giao bí tịch này cho người khác tu luyện.
Nếu bí tịch này thật sự lợi hại như vậy, thì chỉ có các đời giáo chủ mới có thể tu luyện.
Hơn nữa bí tịch này không có điều kiện tu luyện giống các bí tịch tu chân khác, tức là phải có linh căn mới có thể tu luyện.
Đến nỗi Dạ Hoa muốn xử lý bí tịch như nào, Ninh Thư cũng không quản được, Dạ Hoa ở thánh Ma giáo có được quyền lợi tối cao.
Gạt Dạ Hoa qua loa lấy lệ qua một bên, Ninh Thư lại bắt đầu tu luyện.
Song giang hồ lại xảy ra một chuyện lớn, đó là Vô Cực Tông quy thuận Triệu gia bảo.
Nguyên nhân là Triệu Bác biến mất hồi lâu đột nhiên xuất hiện, lẻ loi một mình tới Vô Cực Tông, đánh bại tất cả người trong Vô Cực Tông.
Sau đó hỏi có phục hay không, nếu không quy thuận Triệu gia bảo thì hắn sẽ khiến cho Vô Cực Tông biến mất từ đây.
Vô Cực Tông đã quy phục dưới cờ của Triệu gia bảo.
Kế tiếp là Hoa Mai sơn trang, cũng là Triệu Bác lẻ loi một mình giải quyết tất cả người trong bang.
Người của Hoa mai sơn trang người phản kháng khá là ác liệt, Triệu Bác lập tức giết chết trang chủ và những người lợi hại của hoa mai sơn trang, sau đó, hoa mai sơn trang cũng đầu quân về dưới cờ của Triệu gia bảo.
Trong một thời gian ngắn ngủn thời, liên tiếp ba môn phái bị Triệu Bác đánh cho tàn phế, ép buộc hợp nhất.
Các môn phái khác nơm nớp lo sợ, không biết môn phái tiếp theo có phải tới lượt mình không.
Triệu Bác quả thực điên rồi.
Ninh Thư nghe được tin này, lập tức nhớ tới lời Triệu Bác nói lúc trước, muốn thống nhất giang hồ.
Thống nhất tất cả đám danh môn chính phái xong, kế tiếp nên làm cái gì đây, chính là mang người tới tấn công Ma giáo.
Triệu Bác có hào quang nam chính?
Đột nhiên hô biến một cái thành Super Saiyan luôn. Σ(゚Д゚)
Võ công bên ngoài cũng không thèm biểu diễn nữa, mà trực tiếp sử dụng bạo lực bắt người khác thuần phục sao.
Đây đúng là tiết tấu muốn trời cao.
Ninh Thư chạy nhanh đi tìm Dạ Hoa, nói hắn sớm chuẩn bị.
Dạ Hoa đang phân việc cho thuộc hạ làm, hắn gắt gao nhíu mày, hiển nhiên đã biết được chuyện này.
“Ca ca, muội cảm thấy hai cuốn đầu chính xác của 《 quy nguyên thánh công 》 là thứ có lực sát thương kinh khủng, hiện tại Triệu Bác đã trở nên rất lợi hại.”
Ninh Thư nhìn Dạ Hoa nói.
Mặt Dạ Hoa không lộ cảm xúc nhìn Ninh Thư, “Ngươi đây là đang trách cứ bản tôn?”
“Không có.” Ninh Thư lắc đầu, với cái bản mặt này của Dạ Hoa cô có thể nói ‘ chuẩn’ sao?