Ninh Thư có cảm giác như bản thân vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan, khổ sở vô cùng.
Chung quy lại, Ngọc Lưu Ly làm chó gì có thái độ chân chính của bạn bè.
Ninh Thư ôm trán, ngẩng đầu nhìn Ngọc Lưu Ly, phì phò nói, "Làm vậy vui chứ?"
Ngọc Lưu Ly nghiêm mặt trả lời, "Đây là trừng phạt của ngươi vì không nghe lời ta, nhớ kỹ ngươi bây giờ là thần thú khế ước của ta."
Ninh Thư day day huyệt thái dương, gân xanh trên mặt giật giật.
Gương mặt xinh đẹp bỗng chốc trở nên dữ tợn đáng sợ.
Ninh Thư hổn hển đáp, "Ta tu luyện bao nhiêu năm, trải qua không biết bao nhiêu thiên kiếp, mới trở thành thần thú được, một cái khế ước nhỏ nhoi này không thể khiến ta cam tâm trở thành thần thú khế ước của ngươi, bắt ép ta trở thành người hầu kẻ hạ cho ngươi được."
Những nỗ lực, cũng như bao nhiêu vất vả tu luyện của người ủy thác bỗng dưng trở thành trò cười.
Thực lực phải cố gắng vất vả mới tu luyện ra được, lại không phải do Ngọc Lưu Ly ban cho hắn, thế mà còn dám bắt người ta khom lưng uốn gối, chịu phục tùng.
"Ta không hề muốn ngươi phải hầu hạ ta, chỉ muốn vui vẻ hòa đồng chung sống với nhau, giúp đỡ lẫn nhau thôi." Ngọc Lưu Ly nói, "Nhưng nếu ngươi cứ cứng đầu cứng cổ như vậy, ta không ngại cho ngươi thêm một chút giáo huấn."
Đến cùng cũng chỉ là linh thú mà thôi, dã tính chưa được diệt trừ, nên mới kiêu căng khó thuần hóa tới vậy.
Cứ thế bảo sao dám thả xích cho được.
Ninh Thư hừ lạnh một tiếng, cảm giác linh hồn lại bị xé rách.
Hòa đồng chung sống, giúp đỡ lẫn nhau, tình huống thành ra thế này rồi vẫn muốn tay bắt mặt mừng vui vẻ ở chung với nhau.
Lại còn giúp đỡ lẫn nhau?
Chứ không phải hợp thức hóa chuyện nô dịch con người ta à?
Ngay cả chuyển đổi loại khế ước cũng không thèm làm, cô không dám mơ tưởng khế ước linh hồn, nhưng chí ít thì cũng phải đổi thành khế ước bình đẳng chứ, đằng này lại vẫn cứ giữ nguyên khế ước chủ tớ.
Lời nói và hành động của Ngọc Lưu Ly không hề tương xứng với nhau,
Hoản hảo chứng minh cho cái gọi là "nói một đằng làm một nẻo".
Bà cười ẻ vào cái mặt mày.
Ninh Thư không kiên nhẫn nói, "Vậy ngươi dứt khoát mạt sát ta luôn đi, ta sẽ luôn giữ thái độ như vậy đấy, chẳng lẽ ngươi muốn ta như con voi phải quỳ gối trước mặt con kiến là ngươi sao?"
Nếu không có sự tồn tại của khế ước, Ninh Thư chỉ cần một chiêu cũng có thể tiêu diệt được Ngọc Lưu Ly, đã vậy còn có thể khiến cô ta hồn phi phách tan.
"Ngươi vẫn không phục sao?" Ngọc Lưu Ly nhíu mày, không ngờ thần thú khế ước đầu tiên của cô ta lại quật cường tới vậy.
"Khổng tước xin đẹp kia, ta thấy ngươi có vẻ chưa hiểu rõ được tình huống lúc này, hiện giờ ngươi là cá còn ta là thớt."
"Thực lực của ngươi so với ta mạnh hơn thật đấy, thế nhưng điều quan trọng là, ta đã ký kết khế ước với ngươi rồi, quá trình thế nào không quan trọng, quan trọng kết quả là ta khế ước với ngươi nên ta chính là chủ nhân của ngươi."
Ngọc Lưu Ly mất kiên nhẫn, cô ta vẫn luôn đợi khổng tước trước mặt xin tha, nhưng tên khổng tước này vẫn gắng gượng không chịu đầu hàng, khiến cho Ngọc Lưu Ly bất mãn không thoải mái.
Sau này khi cô ta mạnh hơn rồi, nhất định phải xử lý tên khổng tước này, cmn chưa gì đã có ý định tạo phản cô ta rồi.
Ngọc Lưu Ly là người không để ai vào mắt, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Một lần bất trung vạn lần bất tín.
Ngọc Lưu Ly không dám giải trừ khế ước, nếu giải trừ, chắc chắn tên không tước này sẽ ra tay với cô ta.
Không chỉ một lần cô ta cảm nhận được sát ý của tên khổng tước này đối với mình.
Đại não Ninh Thư như muốn nổ tung, toàn thân đau đớn co giật, cơ bắp giật mạnh liên hồi.
Ninh Thư dựa người vào cây, cực lực chịu đựng đau đớn, mới không làm ra trò hề lăn lộn dưới đất.
Đau đớn gì đó nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua thôi.
Ngọc Lưu Ly bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng hủy bỏ trừng phạt.
Đau đớn trong đầu Ninh Thư từ từ biến mất, thế nhưng cả người Ninh Thư mất hết khí lực.
Ninh Thư rất đau.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi." Ngọc Lưu Ly nói.
Ninh Thư chỉ có thể kéo lê từng bước chân, cả người như ở trên mây.
Đây là sức mạnh của khế ước, xem cô có thể làm được gì, căn bản là không thể phản kháng lại.
Giờ cô đã mạnh tới mức đối đầu được với pháp tắc của thiên địa rồi ư?
Ninh Thư xoa đầu, chưa đâu, uổng cho một thần thú có sức mạnh nhưng không làm được gì, bị Ngọc Lưu Ly quản chế.
Rõ ràng có sức mạnh ghê gớm trong tay đấy, ấy thế mà tới đạo lý cũng không thể nói được thành lời.
Có điều Ngọc Lưu Ly nói cũng đúng, được làm vua thua làm giặc, ai bảo cô đen đủi cơ.
Bất cmn lực.
"Giờ ta phải trở về rồi, ngươi hiện nguyên hình đi." Ngọc Lưu Ly nhìn Ninh Thư nói.
Ninh Thư suy yếu tựa cây, "Linh hồn ta sắp tiêu tán rồi, có khi đang bay lại xảy ra vấn đề, như vậy ngươi vẫn muốn cưỡi ta trở về sao?"
Chắc Ngọc Lưu Ly chưa bao giờ được nếm trải cái cảm giác đau đớn cùng cực của việc linh hồn bị xé rách.
Cho dù là muốn thuần hóa ngựa, cũng phải sử dụng chính sách cây gậy và củ cà rốt chứ.
Tới giờ phút này rồi mà vẫn còn muốn cưỡi lên lưng cô ngồi.
Nực cười.
Ngọc Lưu Ly nhìn Ninh Thư, "Ta không sợ."
"Nhưng ta sợ, Ngọc Lưu Ly ngươi đừng cho rằng làm vậy sẽ sảng khoái, nhìn ta đau đến lăn lộn ngươi sung sướng vậy sao."
"Giờ sức mạnh của ta không phát huy được ra một phần mười, ngay cả linh hồn cũng bị thương nghiêm trọng, ngươi chẳng may gặp phải nguy hiểm gì, ta cũng không thể nào cứu ngươi được đâu, cùng lắm thì cả làng ôm nhau cùng chết cũng được đấy." Ninh Thư lạnh lùng nói.
Nhiệm vụ này không qua nổi thì để cho thất bại cũng được, cùng lắm là làm tiếp sáu cái nhiệm vụ, bà ôm mày chết chùm luôn.
Để cho mày hồn phi phách tán, sức mạnh của bà không phải để to son điểm phấn cho mày thế được.
Cmn chứ, chán thế nhở, sao cô toàn gặp phải mấy nhiệm vụ khó nhằn thế này.
Chán đcđ.
Ninh Thư hậm hực trong lòng, chịu không ít ảnh hưởng từ cơ thể.
Lại nói, Ninh Thư quen thói tự do tự tại rồi, trải qua bao nhiêu nhiệm vụ, cho dù có gian nan thế nào đi nữa, thì chí ít cô cũng là một cá thể tự do độc lập.
Chưa bao giờ bị người khác điều khiển không chế thế này, ngay cả sống chết của bản thân cũng phải nằm trong tay của kẻ khác.
Thậm chí ngay cả suy nghĩ tư tưởng cũng bị khống chế không thể nảy sinh ra ý nghĩ phản bội, cuộc sống không còn thuộc về chính bản thân mình nữa.
Cái gì cũng phải suy xét lo lắng cho chủ nhân trước, không thể phản kháng, lao tâm khổ tứ, thậm chí không còn thời gian để bản thân tu luyện, lúc nào cũng trong trạng thái chờ đợi chủ nhân triệu hoán.
Ninh Thư thật sự không chịu nổi.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, áp nóng nảy trong lòng xuống, nói với Ngọc Lưu Ly, "Linh hồn ta lúc này đang bị thương, không bay được."
Ngọc Lưu Ly nhịn không được nhăn mày lại, chuyện này là sao đây.
Xem ra sau này không thể tùy tiện trừng phạt thế này được, mất nhiều hơn được.
Suy cho cùng bây giờ cô ta vẫn phải dựa dẫm vào tên khổng tước này, việc làm giảm sức chiến đấu của hắn, đối với cô ta cũng chẳng có lợi gì cả.
Ngọc Lưu Ly hừ một tiếng, "Cho nên sau này đừng có mà cố ý kích thích ta, cuối cùng kẻ chịu đau vẫn là ngươi mà thôi, chưa từng gặp kẻ nào không biết nghe lời như ngươi cả."
Thú khế ước của người khác đều rất nghe lời, sao tới lượt của cô ta lại thành ra như vậy, với sức mạnh của tên khổng tước, làm biếng so đo với hắn.
Một ngày nào đó, cô ta sẽ thuần phục được con chim ngốc nghếch này, để cho hắn cam tâm tình nguyện thần phục cô ta.
Ngọc Lưu Ly không bắt ép Ninh Thư biến ra bản thể đưa cô ta về nữa, mà tự mình đi về.
Ninh Thư đi theo sau cô ta, trong đầu niệm Thanh tâm chú, linh hồn không thoải mái, đã vậy tâm tình còn thấy khó chịu.
Đi bộ hết vài ngày, mới ra khỏi được sơn mạch.
Trong khoảng thời gian này, Ngọc Lưu Ly ở trong sơn mạch thu hoạch được rất nhều.
Khế ước được với thần thú khổng tước, còn có được không ít thiên tài địa bảo, ví dụ như quả ngọc bích, cộng thêm một tia tàn hồn.
Xem như trúng quả, được mùa.
Thân thể phế vật lúc trước giờ đây có thể tu luyện lại.
Ngọc Lưu Ly thật khí phách phong hoa.
Ngọc Lưu Ly mang Ninh Thư quay trở lại gia tộc, bị gia đinh giữ cửa cản lại.
Ngọc gia là một gia tộc lớn, nhân tài trong tộc xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhưng chỉ có một mình Ngọc Lưu Ly là một phế vật không thể tu luyện.
Vì vậy thường xuyên bị các thành viên khác trong gia tộc bắt nạt.
Địa vị của Ngọc Lưu Ly ở gia tộc rất thấp, không có xíu xiu cảm giác tồn tại nào.