Được nữ bác sĩ tín nhiệm và chờ đợi khiến La Giang vô cùng cảm động, hắn lấy đó làm động lực tiếp bước.
Trên đời này vẫn có một người toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, thậm chí còn ứng tiền thuốc men giúp hắn.
Dù vết thương của hắn đã sắp khỏi nhưng nếu ở lại bệnh viện thì càng có thêm cơ hội tiếp xúc với nữ bác sĩ. La Giang quyết định dấu diếm chuyện hắn sắp bình phục.
Tuy việc “tiểu đệ đệ” của hắn lành nhanh là tốt nhưng việc này dễ khiến người khác nghi ngờ. Hắn không muốn bị lên bàn thí nghiệm giải phẫu.
La Giang nói với ba mình: “Giờ đã có người hỗ trợ tiền thuốc men giúp rồi, tôi không xuất viện đâu.”
Hắn cảm thấy đôi khi ba mẹ của mình còn không bằng một người dưng.
Nữ bác sĩ này thật đúng là đẹp người đẹp nết.
“ Việc này…” Ba La hơi do dự, “Đừng gây phiền phức cho bác sĩ, nợ nần người khác không phải chuyện tốt đâu.”
“Không có việc gì đâu bác, chờ tới khi La Giang có tiền, trả lại cho con là được.” Nữ bác sĩ nói.
Ba La vẫn hơi do dự, nghĩ thầm trong bụng, vì sao cô gái trẻ này lại tự nguyện giúp thằng ranh con ông?
Nhưng khi nghĩ tới tính tình của con trai, lại không nói năng gì nữa.
Ba La quay người rời phòng bệnh, ông vẫn còn phải đi làm.
La Giang nắm lấy bàn tay mềm mại của nữ bác sĩ, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn cô, “Bác sĩ Ngô, sau này mỗi ngày tôi đưa trả em một đồng tiền, vậy là mỗi ngày đều có thể thấy em rồi.”
Nữ bác sĩ rút tay lại. Cô đi đến cửa phòng bệnh rồi quay đầu lại cười tươi, “Nếu anh thật sự dám mỗi ngày trả một đồng thì tôi sẽ xử lý cái chân thứ ba của anh.”
La Giang ôm ngực, hắn nghe hệ thống thông báo độ hảo cảm của mỹ nữ bác sĩ đối với hắn đã tăng lên một khoảng lớn. Xem ra không bao lâu nữa là hắn sẽ chinh phục được cô nàng này.
Rồi rất nhanh hắn sẽ có tiền, ngay cả bộ phận kia của nam nhân cũng sẽ trở nên to lớn hơn.
Trái ngược với La Giang đang thuận buồm xuôi gió, tình trường đắc ý, Ninh Thư lại không được vui vẻ cho lắm.
‘Hệ thống chinh phục mỹ nữ” thế mà lại hỗ trợ chữa trị vết thương cho La Giang.
Ninh Thư thật muốn quỳ lạy hệ thống này.
Chắc có lẽ trên người La Giang vẫn còn khí vận dồi dào, bằng không hệ thống cũng đã rời đi bằng mọi giá.
Ninh Thư vuốt ngực, cảm thấy nghẹn ngào.
La Giang khỏe mạnh hoàn hảo có nghĩa là vẫn có thể tiếp tục tán gái.
Hắn vẫn còn có thể chinh phục đỉnh cao cuộc đời.
Thế giới có vô vàn mỹ nhân chờ La Giang đến chinh phục, vì vậy không thể giết toàn bộ bọn họ được.
Nếu “tiểu đệ đệ” của La Giang lại bị thương một lần nữa thì có khi hắn lại phát hiện có người thâm cừu đại hận với “tiểu đệ đệ” của hắn.
Vậy giờ phải làm gì mới ổn?
Lúc bị chó cắn, La Giang mặc quần jean. Nếu hắn mặc quần rộng rãi thoải mái không chừng có thể cắn rớt “trái ớt nhỏ” của hắn rồi.
Hệ thống của hắn sao lại tốt tới vậy, còn vội vàng giúp hắn chữa trị tổn thương của thân thể. Nói cách khác, La Giang giống như con gián đập hoài không chết vậy. Hắn bị vết thương chí mạng nhưng vẫn được hệ thống hỗ trợ chữa trị.
Móa nó!
Ninh Thư lấy ngân châm từ trong hộc bàn. Ngân châm cắm vào người sẽ cảm nhận được, cô lại không biết hệ thống có thể phát hiện hay không.
Nếu hệ thống nói cho La Giang biết có người ra tay với hắn thì sao.
Với tâm lý trả thù xã hội của La Giang, hơn nữa hai nhà vẫn đối mặt hàng ngày thì chỉ sợ Hồ gia không có ngày nào yên ổn.
Ra tay hại người thì phải tiến hành trong lén lút, không để cho đối phương tìm ra chủ mưu, khiến hắn nghẹn khuất tới chết.
Tiểu bạch thỏ, vẫn nên ngây thơ thuần khiết.
Hơn nữa, nguyên chủ đang là sinh viên, tương lai tốt đẹp còn đang vẫy gọi. Cô không muốn dây dưa cùng với loại cặn bã này, quả thực nuốt không trôi.
Cục diện cực kỳ rối rắm!
Cô muốn tự mình động thủ, nhưng lại sợ bị hệ thống của đối phương phát hiện.
Ghét nhất loại hệ thống mở hack.
Đặc biệt là hệ thống của cô lại chẳng được tích sự gì, càng khiến người khác ghen ăn tức ở.
Ninh Thư thở dài một hơi, cất ngân châm vào ngăn kéo.
Vậy chỉ còn cách hạ độc.
Cô cảm thấy phải giở toàn bộ bản lĩnh mình ra mới làm được.
Hạ độc không được, thì nguyền rủa. Không biết thế giới này có thể nguyền rủa thành công không.
Xã hội hiện đại là thời đại mạt pháp, thiếu linh khí, có khi sẽ làm giảm khả năng thành công xuống.
Lại còn có áp chế của vị diện.
Ninh Thư đi mua một con gà để hầm canh, lấy dược liệu và ngân châm đã mua từ trước từ trong phòng ra dùng.
Đem hoàng kỳ cắt thành từng miếng đặt trong nồi nấu chung.
Những dược liệu khác, cô dựa theo tỉ lệ bắt đầu pha chế để không ai có thể tra được trong canh có thuốc.
Ninh Thư thật sự móc hết tinh hoa võ nghệ trong người ra để sử dụng. Lần này chỉ là phép thử để xem hệ thống có thể phát giác canh gà có vấn đề hay không.
Cô bỏ dược vào trong nồi, chờ đến khi canh gà tỏa mùi thơm.
Gà công nghiệp ăn cám tăng trọng nên canh không đậm vị lắm, Ninh Thư phải bỏ thêm ít bột nêm xương gà để tăng vị.
Cô ngửi thử, hương canh gà hòa quyện với vị dược liệu, rất thơm.
Ninh Thư cho canh gà vào bình giữ ấm, rửa sạch nồi rồi đi đến bệnh viện.
Lúc này cô nhìn thấy La Giang thần thái nhuận sắc, hoàn toàn không nhìn ra hắn có bệnh hay bị thương.
Vẻ mặt xuân phong đắc ý, có lẽ mỗi ngày đều vui vẻ với nữ bác sĩ và y tá nơi đây.
Ninh Thư cầm bình giữ nhiệt đi vào phòng bệnh, “Gửi anh, mẹ anh hầm canh gà cho anh. Sức khỏe của bác không tốt nên nhờ tôi đưa đến cho anh.”
Ninh Thư vừa nói vừa mở bình giữ nhiệt ra.
La Giang nhìn cô chằm chằm, “Quan tâm thì nói là quan tâm đi, sao lại phải bày ra dáng vẻ này, quá ngạo kiều rồi.”
Ninh Thư: …
“Nhóc Đóa này, kỳ thật thì trong lòng em thích anh phải không.” La Giang nghiêng người, chau mày nhìn Ninh Thư, hàng chân mày run rẩy.
Cô cầm muỗng, trực tiếp ấn bình giữ nhiệt vào tay La Giang, “Ăn đi.”
La Giang cười khoe khoang, cầm cái muỗng múc một miếng thịt gà đưa vào miệng, đột nhiên dừng lại.
La Giang quay đầu nhìn Ninh Thư.
Khiến tim Ninh Thư nhảy dựng, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
Ninh Thư trấn định hỏi: “Sao?”
“Quá ngon.” La Giang hưng phấn nói: “Mỗi ngày anh ăn đồ của bệnh viện, thực sự nhạt miệng vô cùng, canh gà này ngon lắm.”
“Nhóc Đóa à, anh biết em thích anh, vì anh mà suy nghĩ.” La Giang ăn thịt gà, húp canh, như kiểu bị bỏ đói lâu ngày.
Ninh Thư: “Thích thì ăn nhiều vào.”
Cô nhìn dáng vẻ của La Giang thì đoán chắc hệ thống không có nhắc nhở hắn.
Bởi trong canh gà cô bỏ một vài dược liệu có ích cho cơ thể, lại giúp che đậy mùi vị thuốc.
Khẳng định La Giang không thể biết được, cái Ninh Thư sợ lại là hệ thống kia cơ.
Nhưng tới giờ hệ thống vẫn chưa thông báo với La Giang, chứ không còn lâu hắn mới ăn.
La Giang đưa trả bình cách nhiệt, ngay cả tí cấn cũng không còn.
Mặt La Giang đầy vẻ thỏa mãn, ợ một cái, “Ăn thiệt đã.”
Ninh Thư cầm lấy cái bình, tính toán muốn rời khỏi. Nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào, nhìn thấy Ninh Thư thì mỉm cười, “Em tới thăm La Giang à.”
Ninh Thư nhìn thấy nữ bác sĩ cười dịu dàng thì tự nhiên trong lòng lại nổi lên cảm giác ưu thương không rõ.
Cô gái tốt như vậy, lại bị dâng lên cho La Giang đạp hư.
Đối mặt với người có khả năng là tình địch của mình lại có thể khoan dung tới vậy.
Dù sao thì hậu cung của ngựa giống đều vô cùng hài hòa, không có ai tranh giành tình cảm.
Thân thiết như chị em ruột thịt một nhà.