Nói cho cùng thì Ngũ điện hạ cũng là thằng nhỏ kiêu ngạo, bị Ngọc Lưu Ly nhục nhã như thế tức thì xoay người đi thẳng.
Ninh Thư ngứa miệng: “Ngươi chọc người trong lòng tức đến phi thẳng rồi kìa.”
Ngọc Lưu Ly liếc Ninh Thư, “Hắn ta không phải người trong lòng của ta.”
“Sao lại không chứ, lúc ta tới đây luôn nghe thấy chiến tích trước đó ngươi cuồng mê Ngũ điện hạ như nào, sao giờ không thích nữa?”
Ninh Thư nhướn mày hỏi.
“Trước kia ngu ngốc, ai mà chẳng có thời tuổi trẻ khinh cuồng, đầu óc ngập nước.” Ngọc Lưu Ly bật cười một tiếng.
Ninh Thư cảm thấy Ngọc Lưu Ly bây giờ mới gọi là đầu óc ngập trong tinh dầu.
Trận chung kết vẫn tiếp tục, Ngọc Lưu Ly rất nhẹ nhàng.
Nhưng lúc đối đầu với Ngũ điện hạ, Ngọc Lưu Ly cười âm hiểm, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Cục cưng Ngũ điện hạ thiên tài trước đó còn thầm nhủ ra tay nhẹ chút với Ngọc Lưu Ly, dù hại cô ta thua nhưng đã chừa mặt mũi.
Ai ngờ lúc nghênh đón chính diện, thực lực của Ngọc Lưu Ly vượt trên tưởng tượng của Ngũ điện hạ.
Sắc mặt Ngũ điện hạ trầm xuống, liên tục bại lui, chỉ có thể thả Thần thú của mình ra.
Ngũ điện hạ là người Hoàng tộc, có Thần thú khế ước là chuyện bình thường. Nhất là thiên phú hắn ta còn xuất sắc như thế thì càng khiến Hoàng tộc dốc hết tài nguyên bồi dưỡng.
Một nam tử đầu tóc màu đỏ hồng bước lên lôi đài, biến ảo thành sư tử gào lên, uy vũ khí phách.
“Khổng Lâm.” Ngọc Lưu Ly gọi Ninh Thư.
Ninh Thư: …
Ninh Thư chỉ có thể lên lôi đài, hóa thành Khổng Tước, kêu to một tiếng.
Ngũ điện hạ mím môi, lấy vũ khí của mình ra, sắc mặt nghiêm túc, hiển nhiên muốn toàn lực ứng phó.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thư oánh nhau với Thần thú trong dạng Thần thú đó.
Vừa đánh vừa tám chuyện giao lưu.
“Ngươi tên gì thế?”
“Sư Cương, còn ngươi thì sao?” Sư Cương thấy Ninh Thư không ngứa mắt lắm, thế là đáp lại.
“Ta tên Khổng Lâm. Ta thấy chúng ta đánh qua qua là được rồi, thắng bại phụ thuộc hai người họ.”
“Ngươi tới thế giới nhân loại bao lâu rồi?”
“Nhiều năm rồi. Ta được Hoàng tộc Hoàng Phổ nuôi từ nhỏ, bồi dưỡng thành Thần thú, ký kết khế ước với Ngũ điện hạ.” Sư Cương đáp.
Ninh Thư ồ một tiếng. Thì ra là thế, khả năng lúc còn là con non đã bị người ta túm cổ.
Ninh Thư đánh về phía Sư Cương, lại hóng hớt tiếp: “Ngươi ký khế ước gì thế?”
“Khế ước bình đẳng.” Sư Cương đáp.
Ninh Thư: …
“Vậy ngươi biết cách hủy khế ước không?” Ninh Thư hỏi đại sư tử.
“Bản mệnh khế ước không thể hủy bỏ, vì đã trở thành một thể. Bình đẳng khế ước thì chỉ cần hai bên đồng ý là xong.”
“Hoặc một bên không đồng ý, bên kia khăng khăng muốn hủy cũng được thôi, nhưng sẽ chịu phản phệ, thực lực tụt giảm rất nhiều.” Sư Cương gầm thét một tiếng tới chỗ Ninh Thư.
Ninh Thư né công kích của Sư Cương, lại hỏi: “Còn khế ước chủ tớ nữa mà?”
“Chủ tớ á, không chơi.”
Ninh Thư: …
Ninh Thư và Sư Cương oánh nhau rất hăng, nhưng hoàn toàn không có tổn thương thật sự nào, thẳng ra là vờn nhau đùa nghịch.
Cuối cùng Ngọc Lưu Ly hơn Ngũ điện hạ một bậc, hơn nữa còn ra tay độc ác, đánh Ngũ điện hạ bị thương ngã phun máu trên đất.
Sư Cương gầm một tiếng, phóng thẳng tới Ngọc Lưu Ly. Hai vuốt Ninh Thư túm lấy áo Ngọc Lưu Ly, kéo cô ta bay tới giữa không trung.
Ngọc Lưu Ly: …
Đm, động tác này xấu quá, y như con công hoa kia quắp một con cá vậy.
Ít nhất cũng phải để cô ta ngồi trên lưng chứ.
Đạo sư trọng tài phán quyết Ngọc Lưu Ly thắng, Ngũ điện hạ được đỡ xuống lôi đài, hơn nữa vẫn liên tục trào máu.
Xem ra là bị trọng thương.
Có người nhét đan dược vào miệng Ngũ điện hạ.
Khóe miệng Ngũ điện hạ be bét máu, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Lưu Ly. Ngọc Lưu Ly đứng trên lôi đài, sắc mặt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống Ngũ điện hạ.
Không hề thấy áy náy khi đánh Ngũ điện hạ thành bộ dáng như vậy.
Ngọc Lưu Ly còn cảm thấy chưa đủ kia kìa. Đám người này hại chết Ngọc Lưu Ly ban đầu, giờ mới bắt đầu thôi.
Ngũ điện hạ được người ta khiêng đi.
Ninh Thư suy sụp tinh thần, bị lời của Sư Cương đả kích tinh thần, cũng đồng thời để cô biết khế ước chủ tớ không thể hủy bỏ.
Nhọc lòng ghê.
“Tiếp theo, Ngọc Lưu Ly Vs Ngọc Linh Lung.”
Ninh Thư thẳng lưng, nhìn về phái lôi đài, coi như hai tỷ muội này đã đối đầu.
Thậm chí Ninh Thư còn thấy khóe miệng Ngọc Lưu Ly cười nhẹ.
Có lẽ Ngọc Lưu Ly muốn dạy đời Ngọc Linh Lung trước mặt nhiều người đây, một cách quang minh chính đại.
Ngọc Linh Lung mặc đồ cứng cáp bước lên lôi đài, nói với Ngọc Lưu Ly: “Lục muội muội thực lực không yếu nhưng đừng đánh Ngũ điện hạ như vậy chứ, huống chi hai người còn có hôn ước.”
“Ngươi tự lo cho mình đi, ngươi có tư cách gì mà đòi công đạo cho Ngũ điện hạ thế?”
“Trên lôi đài không phân biệt thân sơ quý tiện. Lại nói, đao kiếm không có mắt, khó tránh khỏi có lúc thất thủ.” Ngọc Lưu Ly bốp chát không chút thành ý.
Ngọc Linh Lung nhìn cô ta, “Muội cứ phải hung hăng gây sự thế mới được à, cả người mọc gai chắc. Ta chỉ thuận miệng nói, quan tâm tới muội thôi.”
“Ngũ điện hạ là người Hoàng tộc, muội đánh Ngũ điện hạ như thế, tổ phụ sẽ không tiện ăn nói với Thánh thượng.”
Chẳng lẽ Ngọc Linh Lung không nhìn ra Ngọc Lưu Ly cố ý ư, tất nhiên là biết.
Thậm chí còn âm thầm vui sướng trong lòng, thế thì Ngũ điện hạ sẽ không thích Ngọc Lưu Ly, thậm chí sẽ từ hôn.
Những tâm tư này như chuột ẩn dưới nơi không thấy ánh mặt trời.
Ngọc Lưu Ly bật cười một tiếng, “Nữ nhân giả dối buồn nôn, đoán chừng trong lòng ngươi còn đang sung sướng ấy, bày ra bộ dáng đau lòng thế có ớn không chứ. Rốt cuộc ngươi có đánh hay không?”
Ngọc Lưu Ly ra tay trước. Ngọc Lưu Ly ra tay rất sắc bén dứt khoát, hơn nữa rất xảo trá tàn nhẫn.
Ngọc Linh Lung chỉ có thể phòng ngự bị động, bị Ngọc Lưu Ly đè xuống đánh.
Ít nhiều Ngọc Linh Lung vẫn tu luyện từ nhỏ, chưa từng dừng lại, cũng kiên trì được thời gian rất dài trước trận công kích như vũ bão của Ngọc Lưu Ly.
Ngọc Lưu Ly hơi mất kiên nhẫn, ra tay càng xảo trá hơn, đánh cho Ngọc Linh Lung trọng thương.
Ngọc Linh Lung ngã trên đất không động đậy nổi, Ngọc Lưu Ly đi tới chỗ nàng ta.
Ngọc Linh Lung cố gắng gượng dậy, Ngọc Lưu Ly thấy thế thì cười lạnh một tiếng. Ngay trước mặt mọi người, cô ta đánh thẳng về phía đan điền ở bụng Ngọc Linh Lung.
Trực tiếp phá hủy căn cơ tu luyện của Ngọc Linh Lung.
Cơ thể Ngọc Linh Lung bay xuống bậc thang, đập ầm ầm trên đất. Sắc mặt Ngọc Linh Lung kinh sợ, miệng trào máu tươi.
Ngọc Lưu Ly hủy căn cơ tu luyện của nàng ta, phá hủy đan điền nàng ta.
Ngọc Lưu Ly đứng trên lôi đài, từ trên cao nhìn xuống Ngọc Lưu Ly đang thổ huyết, dùng khẩu hình nói với nàng ta: “Cho ngươi thử chút cảm giác không thể tu luyện, bị người ta ức hiếp.”
Ngọc Linh Lung lại phun một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
Ngọc Linh Lung sắc mặt tro tàn ngất đi, rất nhanh được người khiêng đi.
Lúc đi ngang qua Ninh Thư, Ninh Thư nhìn thoáng qua Ngọc Linh Lung trên cáng cứu thương.
Xem như cả đời này của Ngọc Linh Lung đã bị hủy, trừ khi có đan dược nghịch thiên gì đó có thể chữa trị đan điền bị phá hủy.
Hai hổ đánh nhau tất có một con bị thương, giữa Ngọc Lưu Ly và Ngọc Linh Lung không có khả năng chung sống hòa bình.
Giờ căn cơ tu luyện của Ngọc Linh Lung bị hủy, sau này chỉ có thể là một người bình thường.
Hơn nữa cơ thể bị thương nặng, sợ rằng sau này sẽ triền miên trên giường bệnh, tuổi thọ cũng ít đi.
Danh Sách Chương: