Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Mạch Đóa Nhi rất mệt mỏi, nhưng Ninh Thư không quan tâm mà cứ mang Mạch Đóa Nhi đi thử vai.

Ninh Thư không nhìn sắc mặt mệt mỏi của Mạch Đóa Nhi, thay Mạch Đóa Nhi nhận phim. Mạch Đóa Nhi thương lượng cùng Ninh Thư: “Chị Trần, có thể đừng nhận nhân vật quần chúng cho em không, em mệt chết mất, loại nhân vật quần chúng thế này em diễn mệt chết mất.”

Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Chị biết em mệt, nhưng đây là kiểu nhân vật đơn giản nhất em còn không diễn tốt, cho dù có vai chính cho em diễn thì cũng không diễn nổi, em cảm thấy em có thể đảm nhận được sao?”

Mạch Đóa Nhi cắn môi một cái nói: “Em có thể.” Cô ta đã bị những nhân vật khó hiểu này làm mòn mất tự tin.

Mũi Mạch Đóa Nhi cay cay, cô ta có cảm giác không nhìn rõ được tương lai của mình, mặc bộ đồ bẩn thỉu của quần chúng, cô ta cảm giác mình sẽ bị điên mất.

Ninh Thư lạnh nhạt nhếch miệng một cái: “Mạch Đóa Nhi, không phải chị không muốn nhận vai diễn tốt cho em, quả thực là không có vai diễn tốt gì để nhận nhưng em hiện giờ cũng không có tác phẩm nào, mặc dù bây giờ rất mệt mỏi nhưng em có thể học hỏi được thêm nhiều nhân vật, em bây giờ quá nóng vội rồi, bình tĩnh lại đã.”

Mạch Đóa Nhi đang phiền lòng, lại nghe thấy người quản lý của mình mỗi lần đều nói như vậy để an ủi mình, trong lòng Mạch Đóa Nhi càng thêm tức giận.

Mạch Đóa Nhi tức đến mức muốn khóc, rất muốn bỏ chạy mất, đi theo người quản lý như vậy làm sao có tương lai được chứ.

Ninh Thư mang theo Mạch Đóa Nhi đi xin đạo diễn cho một vai diễn, lúc đạo diễn vừa nhìn thấy Mạch Đóa Nhi đã trực tiếp nói không có vai quần chúng rồi.

Ninh Thư rõ ràng thấy trợ lý trường quay và phó đạo diễn còn đang tìm kiếm vai quần chúng, nhưng bây giờ lại nói với các cô là không có, nói cái gì mà do diễn viên từ bỏ, hiển nhiên là không muốn nhận Mạch Đóa Nhi.

Mạch Đóa Nhi tốt xấu gì cũng đã lăn lộn trong giới giải trí một thời gian, nhìn một cái là biết đối phương có ý gì, giận đến mức tái mặt.

Cô ta còn chẳng muốn diễn loại nhân vật này, thế mà kết quả đối phương lại ghét bỏ cô ta, Mạch Đóa Nhi giờ khắc này vừa xấu hổ vừa tức giận.

Ninh Thư mang theo Mạch Đóa Nhi đi thêm vài phim trường nhưng đều nói không muốn nhận người, có một đạo diễn trực tiếp nói: “Nha đầu này không có khả năng diễn, ngay cả một nhân vật quần chúng mà cũng NG (cảnh diễn lỗi, phải quay lại) bao nhiêu lần liền, làm hỏng cả tâm trạng của người khác, rất nhiều diễn viên đều không thích cô ta.”

Ninh Thư:...

Ảnh hậu tương lai giờ lại bị người ta nói là không có khả năng diễn xuất, rốt cuộc là do Mạch Đóa Nhi thực sự không biết đóng phim, hay cái giải thưởng ảnh hậu này có vấn đề đây.

Hay là Mạc Tước Phong dùng thực lực mạnh mẽ của mình để đưa Mạch Đóa Nhi thành ảnh hậu.

Ai biết được. ╮(╯▽╰)╭

Dù sao bây giờ ngay cả cơ hội diễn nhân vật quần chúng Mạch Đóa Nhi cũng không có, trước Mạch Đóa Nhi vẫn còn ghét bỏ vai quần chúng, hiện tại ngay cả vai quần chúng cũng không được diễn.

Có lẽ tên của Mạch Đóa Nhi đã nằm trong danh sách đen của đạo diễn rồi.

Không có cách nào, Ninh Thư liền dẫn Mạch Đóa Nhi về, vừa lên xe Mạch Đóa Nhi đã gào khóc, khóc như muốn nghẹt thở, gương mặt tức đến mức trắng bệch.

Ninh Thư cảm thấy Mạch Đóa Nhi có trái tim mong manh dễ vỡ quá, nếu cô gặp phải chuyện như vậy, sẽ không chịu đựng mà khóc, ngược lại sẽ mặt dày xin đạo diễn một vai diễn.

Nhưng Ninh Thư sẽ không trưng da mặt của mình ra xin một vai diễn thay Mạch Đóa Nhi, người ta cũng không coi trọng nhân vật như vậy, dù cô khổ sở xin được thì Mạch Đóa Nhi cũng sẽ ghét bỏ, không quý trọng đâu.

Ninh Thư cứ nhìn Mạch Đóa Nhi gào khóc, Mạch Đóa Nhi khóc ra hết những ấm ức trong thời gian gần đây, khóc đến mức mí mắt đều sưng, cuối cùng cũng dừng lại, xoay đầu lại nhìn Ninh Thư, một đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm Ninh Thư.

Ninh Thư: …

“Chị Trần, em muốn nhận vai diễn nha hoàn kia.” Mạch Đóa Nhi kiên định nói với Ninh Thư.

Ninh Thư nhíu mày nói: “Em chắc chắn không, nhân vật kia không dễ diễn đâu.”

Có cảnh bị cởi quần đánh vào mông đó.

Xem ra thanh cao như Mạch Đóa Nhi hiện tại đã bị ép đến mức không có nguyên tắc rồi, hiện tại muốn nhận vai diễn mà trong phim có nhiều cảnh quyến rũ nam nhân, cuối cùng bị đánh chết.

Một nhân vật thật khiến người ta chán ghét.

Mới vào nghề thì nên nhận một số vai chính diện, nếu không định hình vai diễn xong, ấn tượng của người ta lại là một người xấu.

“Em thật muốn nhận vai diễn này, chị không muốn em nhận nhân vật này.” Ninh Thư khuyên bảo Mạch Đóa Nhi.

Nhưng bây giờ trong đầu Mạch Đóa Nhi toàn là hình ảnh đạo diễn khinh bỉ, những cảnh lỗi gần đây khiến Mạch Đóa Nhi muốn chứng minh mình có thể, hơn nữa nhân vật này có rất nhiều cảnh xuất hiện, Mạch Đóa Nhi muốn nhận vai nhân vật này.

Cô ta chưa từng nghĩ tới diễn xuất lại phức tạp như vậy, cô ta cũng chỉ muốn yên lặng diễn một bộ phim thôi mà.

Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Em thực sự đã nghĩ kỹ muốn nhận nhân vật này?”

“Đúng, em phải chứng minh cho bọn họ thấy, em có thể diễn được.” Mạch Đóa Nhi nhíu chặt lông mày, tuy nói thì rất dõng dạc, nhưng sắc mặt lại tràn đầy mông lung.

Bị nhiều đạo diễn từ chối như vậy, nên tự tin của Mạch Đóa Nhi đã bị đả kích cực kỳ lớn.

Lập chí phải làm ảnh hậu, mà bây giờ Mạch Đóa Nhi bị người khác đả kích thành như vậy.

Ninh Thư giúp Mạch Đóa Nhi mở nắp chai nước suối rồi đưa cho cô ta, nhìn vẻ mặt uể oải, mờ mịt, không biết làm sao, thất bại, không cam lòng...

Có Mạc Tước Phong và không có Mạc Tước Phong thì tình cảnh Mạch Đóa Nhi hoàn toàn khác nhau, không có Mạc Tước Phong thì Mạch Đóa Nhi một bước cũng khó đi, không thể nào giữ mình đơn thuần và hoàn mỹ trong giới giải trí này.

Giới giải trí chính là một vại thuốc nhuộm lớn, người ở trong đó nhất định sẽ bị nhuốm màu, mà Mạch Đóa Nhi may mắn gặp Mạc Tước Phong, Mạc Tước Phong luôn luôn che chở cho cô ta.

Thời điểm người khác đang đau khổ nỗ lực cố gắng, thậm chí một số người vì muốn bản thân thăng tiến nhanh mà không ngại đi đường tắt, thì Mạch Đóa Nhi lại dựa vào kim chủ mà dễ dàng đứng ở đỉnh kim tự tháp, luôn nhìn xuống những người không có lòng tự ái một cách khinh bỉ, vì một vai diễn mà bán cả nhân cách thậm chí bán thân.

Ninh Thư cười lớn trong lòng, bèn gọi điện thoại cho đạo diễn, đạo diễn để Mạch Đóa Nhi đi thử vai.

Bản thân nhân vật này có độ khó rất lớn, cần bản lĩnh diễn xuất rất cao, nhưng đạo diễn nhìn Mạch Đóa Nhi thanh thuần cũng đồng ý.

Thuận lợi ngoài sức tưởng tượng khiến trong lòng Ninh Thư cũng thấy hơi kỳ lạ, Mạch Đóa Nhi nghe thấy mình thử vai thành công, rất vui, vượt qua khoảng thời gian tối tăm, cả người đều tươi tắn rồi.

Ninh Thư chỉ cười nhạt, không nói gì, sau đó mỗi ngày ở cạnh Mạch Đóa Nhi chăm sóc cô ta, ngay cả quay phim buổi tối Ninh Thư cũng luôn ở cùng.

Thật ra lại khiến Ninh Thư được mọi người xung quanh kêu là người quản lí tốt, đối với điều này Ninh Thư chỉ có thể nói mọi người suy nghĩ nhiều.

Dù cô muốn nhắm vào người khác cũng không thể lộ liễu như vậy, nếu như nguyên chủ trở về phát hiện mình bị từ chức, lại chẳng tan vỡ luôn sao.

Chính mình muốn đứng vững, thì không được để cho Mạch Đóa Nhi có điểm nào công kích được mình.

Cô và Mạch Đóa Nhi sớm muộn gì cũng phải xích mích, bây giờ Ninh Thư đã cảm thấy Mạch Đóa Nhi tràn ngập oán hận với cô, nếu như Mạch Đóa Nhi chuyển mình thành công thì tuyệt đối sẽ một cước đạp ngã mình luôn.

Hiện giờ Ninh Thư khá là hiểu ý đồ của đạo diễn, bản thân Mạch Đóa Nhi có một gương mặt thanh thuần, nhân vật ở đây có nội tâm dâm đãng, vô sỉ, đê tiện quyến rũ nam nhân.

Đây chính là tương phản to lớn, tưởng tượng mà xem một gương mặt thanh thuần lại đi quyến rũ nam nhân, nhân vật này càng thêm đặc sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK